Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

ThueSach.vn - Đen Trắng Chương 6 (Triêu Tiểu Thành)

ĐEN TRẮNG CHƯƠNG 6

Kỷ Dĩ Ninh lại một lần nữa được trải nghiệm sự thô lỗ không kiêng nể của Đường Dịch.

Điệu bộ khi nói chuyện của anh luôn giống như đang đùa giỡn, khóe môi cong lên, ánh mắt nể nang, hệt như những lời nói ra đều chỉ để cười đùa. Chỉ đến khi anh thật sự ra tay với ai đó, thì người đó mới biết rằng, anh căn bản không phải đang nói đùa.

Đường Kình đã từng nói cho cô biết.

“Dĩ Ninh, ngay cả việc giết người, Đường Dịch cũng quen dùng điệu bộ tán tỉnh, đối với em, anh ấy càng không thể nương tay.”

Đã nói là phải chịu phạt gấp đôi, anh ấy nhất định sẽ yêu cầu cô phải chịu phạt đủ hai lần.

Kỷ Dĩ Ninh ngồi chống chân, ôm gọn cơ thể mình trong bồn tắm, nước rất ấm áp, nhưng cơ thể cô lại vì một nỗi sợ hãi không biết rõ nào đó mà trở nên cứng đờ, giống như người đang chờ đợi bị hành hình.

Xét cho cùng, cô và anh cũng mới chỉ chung sống với nhau được hai năm, so với quãng đời hai mươi lăm năm của cô, chẳng qua cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Vậy là, so với sự thô lỗ không kiêng nể gì của anh, sự trói buộc của lễ giáo mà cô được thụ hưởng trong suốt hai mươi lăm năm qua tuyệt đối chiếm ưu thế.

Cô không thể thân mật như vậy với bất kỳ người đàn ông nào. Khi anh còn chưa xuất hiện trong cuộc đời cô, việc thân mật giữa nam và nữ, mức độ cao nhất mà cô từng đón nhận chẳng qua chỉ là nụ hôn trên má.

Mà chuyện đó cũng không xảy ra ở trong nước, mà xảy ra ở London. Khi cô còn theo học ở Cambridge, đã từng có một người bạn khác giới rất tốt, anh ấy tên là Trình Ưng Trí, cùng học chuyên ngành Lịch sử văn học châu Âu với cô. Bên trong ngoại hình nho nhã là một khí chất nhã nhặn, lịch sự. Tình cảm của anh cũng giống như con người anh, trong sáng hòa nhã, anh mỉm cười nói với cô rằng anh thích cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên má cô.

Cô còn nhớ, đó chỉ là một nụ hôn đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng cô lại cảm thấy toàn thân nóng ran lên như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, cuối cùng thật thà nói một câu: “Xin lỗi, em không quen.” Chỉ một câu nói “không quen” đơn giản đã khiến Ưng Trí cuống quýt đến nỗi ngay lập tức xin lỗi về hành động thất lễ của mình.

Cô còn nhớ, lúc đó, cô sợ làm tổn thương trái tim của Ưng Trí, liền đưa tay về phía anh, sắc mặt ửng đỏ, khe khẽ hỏi: “Nắm tay thì có thể, anh có muốn không?”

Cô luôn ngây thơ cho rằng, vợ chồng nhất định phải bắt đầu từ việc nắm tay, từng bước từng bước, sau nhiều năm lắng đọng, mới có thể tiến sâu hơn.

Lúc đó, không thể ngờ rằng, sau này, cô lại gặp một người đàn ông khác. Anh cứ ào ạt ập tới, từ trên trời rơi xuống trong cuộc đời bình lặng của cô như vậy. Anh chuyên làm những chuyện khiến cô kinh sợ, từ đó cuộc sống của cô hoàn toàn bị đảo lộn.

Mặt nước đầy ắp trong bồn tắm bỗng trở nên dập dềnh, trên bề mặt xuất hiện những vòng xoáy.

Không có thêm người bước vào trong bồn tắm, Kỷ Dĩ Ninh kinh ngạc ngẩng đầu lên, bấy giờ mới nhìn thấy Đường Dịch đã ngồi trên thành bồn tắm từ bao giờ, anh lại không thay quần áo giống như trong tưởng tượng của cô, vẫn mặc chiếc quần tây và áo sơ mi màu đen trên người, cổ áo được cởi tung, ống tay áo cũng được xắn lên ngang bắp tay. Dù Kỷ Dĩ Ninh biết Đường Dịch đang trong trạng thái thoải mái, nhưng áp lực khi cô phải đối diện với anh dường như không hề thuyên giảm.

Cô muốn nói rồi lại thôi: “Ừm, à ờ…”

Làm người, giữ đúng lời hứa là một việc rất quan trọng. Bất luận là việc hai vợ chồng họ đã nửa tháng rồi không gần gũi nhau, hay là ban nãy cô đã chịu thua nên cần phải chịu phạt, bây giờ đều cần cô thể hiện một cử chỉ nào đó, không thể né tránh được.

Kỷ Dĩ Ninh lấy hết dũng khí mới khẽ khàng mở miệng nói: “Anh có muốn… muốn vào cùng tắm không?”

Đường Dịch với tay lấy chiếc khăn tắm ở bên cạnh, cúi đầu nhìn cô, thái độ đùa cợt: “Anh mà vào, đêm nay em đừng mong có thể ngủ được.”

“…”

Kỷ Dĩ Ninh chắc chắn không hy vọng anh bước vào tắm chung!

“Tuy nhiên.” Đường Dịch chậm rãi bổ sung, ngữ khí sâu xa: “Cho dù không tắm chung, đêm nay em cũng sẽ không được ngủ nhiều đâu.”

“…”

Đối với người đàn ông này, Kỷ Dĩ Ninh không còn lời nào để nói…

Dường như cảm thấy phản ứng ngây người vì kinh ngạc của cô rất thú vị, Đường Dịch vô cùng có hứng thú với một Kỷ Dĩ Ninh như thế, vậy là, anh không hề chịu buông tha cho cô, mỉm cười đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Xấu hổ như vậy ư, mặt lại đỏ như thế, hả?”

“Nhiệt độ của nước cao quá, nóng quá…”

“Người em nóng như vậy, anh khiến em căng thẳng lắm à?”

“Đâu có…” Bất kỳ ai khi đối diện với anh đều phải căng thẳng, được chưa?…

“Kỷ Dĩ Ninh.” Anh bất ngờ cúi người, đưa tay vuốt ve đôi má cô, ghé sát vào đôi môi cô: “Em sợ anh như vậy, không sợ mang họa vào thân sao? Có một đạo lý, em chắc cũng biết, đôi khi, đàn ông vô cùng thích được voi đòi tiên đấy.”

“…”

Với một người còn chưa hiểu biết nhiều về cuộc đời như Kỷ Dĩ Ninh, đâu hiểu được chuyện tán tỉnh, lại gặp ngay phải tay cao thủ là Đường Dịch, chỉ có thể nói rằng cô quả không may mắn, hết ngày đến đêm, anh dường như luôn đối với cô như vậy, dịu dàng mà điên cuồng.

Đường Dịch mỉm cười thu tay về, làm ra vẻ như không có chuyện gì, ung dung nói một cách dường như không có chủ ý: “Có chuyện này anh rất hứng thú muốn biết, em chỉ sợ một mình anh hay là đối với những người đàn ông khác đều như vậy?”

Tốc độ phản ứng của Kỷ Dĩ Ninh hoàn toàn không thể theo kịp được phương thức suy nghĩ của anh. Cô căn bản cũng không hiểu nổi câu nói của anh, hỏi lại theo phản xạ:

“… Gì cơ?”

Còn chưa kịp để cô biểu hiện bất kỳ phản ứng gì, anh đã bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh của cô, sức bóp không quá mạnh, ngón tay sạch sẽ, thon dài vuốt ve khuôn mặt cô.

Giọng nói gợi cảm của anh mang theo hơi nước mờ mịt, một câu hỏi bỗng xuất hiện giữa đôi môi anh, nhiệt độ không lạnh, cũng tuyệt đối không nóng.

“Ban nãy một mình em ở đây, em đang nghĩ đến ai?”

Kỷ Dĩ Ninh giống như vừa bị giội một gáo nước lạnh, bỗng nhiên bừng tỉnh trong nỗi bàng hoàng.

Trước mặt anh, cô trở nên trong suốt, không thể giấu nổi bất cứ bí mật nào. Cô bỗng nhiên hiểu ra, bắt đầu từ khi anh bước vào trong nhà tắm, anh đã nhìn thấu tâm can của cô rồi. Cô không biết bằng cách nào mà anh có thể nhìn thấu được, nhưng có một điều cô dám khẳng định, anh đã biết, ban nãy, khi ngồi một mình trong phòng tắm, đã có vài phút, cô nhớ tới Trình Ưng Trí.

Trong chốc lát, rõ ràng là đang ngâm mình trong làn nước ấm, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên có cảm giác toàn thân ớn lạnh. Người đàn ông này quá đáng sợ, anh mỉm cười tán tỉnh cô, anh lấy khăn tắm lau người cho cô, động tác dịu dàng, nhưng hóa ra, tất cả những điều đó đều có thể là giả dối, trong lòng anh sớm đã có luồng không khí lạnh uy hiếp người khác, chỉ đợi đến phút cuối cùng để khiêu khích mũi kiếm trong tay mà thôi.

Kỷ Dĩ Ninh không phủ nhận, đối với anh, cô có chừng mực, biết rõ bản thân mình không thể thắng nổi anh, vì vậy cô chưa từng làm những việc uổng công vô ích. Không ngụy biện, không phủ nhận, đó là cách thức tự bảo vệ duy nhất của cô.

Cô mỉm cười một cách thông minh: “Ban nãy chẳng phải anh ra ngoài nghe điện thoại sao? Có chuyện quan trọng à?”

Đường Dịch không trả lời. Trong mắt anh có một luồng ánh sáng nặng nề, cứ khóa chặt lấy cô không chịu buông.

Cảm giác bị ức chế nhanh chóng ôm trọn toàn thân.

Cô bỗng nhiên cảm thấy, ban nãy mình đã làm một việc cực kỳ tồi tệ. “Em…” Miệng lưỡi cô khô đắng, rõ ràng là muốn phân minh, nhưng lại không thể thốt ra được một chữ.

“Kỷ Dĩ Ninh.”

Anh bỗng nhiên dịu dàng gọi tên cô, dường như có cả nụ cười, lời nói lại rõ ràng có trọng lượng của sự tức giận.

“… Em là người đầu tiên dám chuyển chủ đề câu chuyện với anh.”

Kỷ Dĩ Ninh trong chốc lát liền cảm thấy nguy hiểm như đang có một lưỡi dao gí sát bên cổ họng.

Cô lập tức bừng tỉnh, anh không phải là Trình Ưng Trí, không phải là bất cứ người đàn ông nào khác, không phải là người đàn ông mà cô chỉ cần giở chút trò thông minh vặt là có thể lừa gạt qua mắt được.

Anh là Đường Dịch, lạnh lùng tàn ác. Người đàn ông mà chỉ một câu nói đã có thể đưa cô vào án tù chung thân.

Cô không dám nhìn anh, cúi đầu nhìn xuống làn nước, thận trọng hỏi: “Anh giận rồi phải không?”

Anh không nói.

Chỉ đưa cánh tay trái lên, mở tung búi tóc của cô, mái tóc đen óng mượt lập tức xõa xuống, ngọn tóc lòa xòa trên mặt nước, ngón tay anh luồn sâu vào trong mái tóc của cô.

Cô có chút ngây người, sững sờ trước động tác dịu dàng này của anh.

Cô là một cô gái đã từng học về Lịch sử văn học cổ đại, hiểu rõ tập tục yêu của thời cổ đại. Phụ nữ thời cổ đại sau khi kết hôn sẽ búi tóc lên, đêm xuống, chỉ có người chồng mới có thể rũ tung mái tóc của vợ, biểu thị sự lâu dài như trời đất của tình yêu.

Không thể ngờ rằng, anh cũng hiểu rõ điều đó.

Một động tác dịu dàng tình cảm do chính bàn tay anh tạo nên, quả thực khiến cô được yêu chiều mà giật mình.

Kỷ Dĩ Ninh khẽ khàng ngước mắt nhìn anh. Thấy người đàn ông ngay trước mắt cô, trong bộ quần áo màu đen, trong làn hơi nước mờ mịt, dung nhan tuyệt sắc, rõ ràng đang ở một nơi mà chỉ cần đưa tay ra là cô có thể chạm tới được, nhưng vẫn sâu kín đến mức không thể dò đoán, giống như một màu đen thuần khiết.

“Đường Dịch…”

Trong giọng nói của cô có chút run rẩy, đó là nỗi sợ hãi, cũng là sự nũng nịu.

Anh bỗng nhiên mỉm cười, một nụ cười dịu dàng. Bàn tay nâng cằm cô lên, anh cúi người xuống, cắn chặt vào đôi môi cô.

“Sau này, nhớ không được nghĩ tới người đàn ông khác trước mặt anh. Bởi vì lần sau, anh không dám bảo đảm sẽ lại khống chế được bản thân mình.”

Một câu nói đã vạch rõ giới hạn của anh trước mặt cô. Anh thu lại uy thế đe dọa, sức mạnh ban nãy đã dần dần tan biến, khiến cô lập tức hiểu ra, anh đã có ý tha cho cô một lần.

Trong nụ hôn nồng nhiệt mà anh trao tặng, cô khẽ khàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng dịu dàng của anh, trái tim cô bỗng chốc kinh ngạc.

Ưng Trí đã từng nói với cô, chỉ khi người đàn ông đắm mình vào một tình yêu sâu đậm mới có biểu hiện dịu dàng đến nỗi sát thương bằng ánh mắt như vậy.

Kỷ Dĩ Ninh chịu đựng sự dịu dàng của anh, khép đôi mắt lại.

Vậy thì, Ưng Trí, anh hãy nói cho em biết, đàn ông trên thế gian này nhiều như vậy, tại sao em lại gặp phải người này? Rất quả quyết, cũng rất dịu dàng. Còn em, ngay cả việc anh ấy yêu hay không yêu, cũng hoàn toàn không thể hiểu được.