Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

ThueSach.vn - Đen Trắng Chương 7 (Triêu Tiểu Thành)

ĐEN TRẮNG CHƯƠNG 7

Vốn cứ nghĩ rằng anh sẽ yêu cô ngay trong nhà tắm, đặc biệt là cô lại vừa làm một việc không nên làm ngay trước mặt anh, đã nhớ tới người không nên nhớ tới.

Nhưng không ngờ, anh không làm gì cả.

Giống như chưa xảy ra chuyện gì, cả con người anh bình lặng như mặt nước hồ đã đóng băng trong mùa đông, không thấy một gợn sóng nhỏ. Anh chỉ với tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, lau khô cơ thể cô, động tác dịu dàng mà cô đơn.

Trong chốc lát, Kỷ Dĩ Ninh không biết phải làm sao.

Không phải thế chứ?

Chỉ vào để tắm thôi ư?

Thôi được, cứ cho là chỉ để tắm rửa, cô cũng có đức hạnh gì, khả năng gì mà được đích thân Dịch thiếu gia của nhà họ Đường tắm rửa cho?

Anh vốn là một người vô cùng mê hoặc và đầy cám dỗ, thêm vào đó là sự gọt giũa tinh tế từ cử chỉ hành động đến phương thức tư duy ngay từ nhỏ, đã trải qua bao năm rèn luyện trầm lặng như vậy, thành quả mà người đàn ông này có được tới ngày hôm nay chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung: “tuyệt đối không tầm thường”.

Chắc trong đầu anh không có suy nghĩ “tắm rửa sạch sẽ để dễ dàng hành động” đấy chứ?

Kỷ Dĩ Ninh mím chặt môi, cô cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Nói thật, cô rất sợ anh. Mỗi lần anh và cô ở bên nhau nhưng không phải đang ở trên giường, cô lại càng lo sợ. Anh không làm gì cả, chỉ đối xử với cô rất tốt, giống như tung tấm thiên la địa võng, dịu dàng từng chút, từng chút một, chụp lấy cuộc đời cô.

Không nói đến những chuyện khác, Đường Dịch có một ưu điểm rất đáng được khẳng định, đó là khả năng giường chiếu không tồi chút nào. Khi trên giường, anh luôn trong thế chủ động dẫn dắt, tuyệt đối không để xuất hiện những tình huống khiến cô bối rối, không biết phải làm thế nào, luôn suy nghĩ chu đáo cả hai phương diện tâm sinh lý.

Lúc này, Kỷ Dĩ Ninh thật sự muốn nói thẳng với anh: “Anh muốn làm thì cứ làm đi, đừng tắm rửa nữa, anh cứ lạ lùng như vậy khiến em phải chịu áp lực tâm lý quá lớn đấy…”

Quả thực không thể trách cô có suy nghĩ đó được.

Người đàn ông mang tên Đường Dịch này luôn không ổn định, suy nghĩ trong lòng và biểu hiện trên khuôn mặt luôn đi ngược với mục đích. Khi cô mới quen biết anh, đã chịu đủ nỗi khổ, cuối cùng quả thực đã sợ anh, cô không thể kiềm chế được nữa, trực tiếp hỏi Doãn Khiêm Nhân – người luôn làm việc bên cạnh Đường Dịch: “Dịch thiếu gia nhà các anh… rốt cuộc là một người có tính cách như thế nào?”

Câu trả lời của Khiêm Nhân vô cùng ngắn gọn, súc tích: “Kỷ tiểu thư, cô chỉ cần nhớ rằng, khi anh ấy cười, chưa chắc là anh ấy đang vui, khi sắc mặt của anh ấy trở nên lạnh lùng, chưa chắc là đang tức giận.”

Kỷ Dĩ Ninh suy nghĩ: “Như vậy có nghĩa là cứ đảo ngược theo hướng ngược với tư duy là được sao?”

Khiêm Nhân lễ phép nói: “Cũng không phải, đối với người như Dịch thiếu gia, cô chỉ có thể phân tích cụ thể theo từng vấn đề cụ thể mà thôi.”

Hỏi rồi cũng như là chưa hỏi.

Phân tích cụ thể theo từng vấn đề cụ thể.

Nói luôn dễ hơn làm.

Cô không phải là người thích dùng thủ đoạn, mưu kế, tất cả chẳng qua cũng chỉ là muốn gần gũi với anh hơn một chút mà thôi.

Kỷ Dĩ Ninh thở dài một tiếng, bất ngờ thấy ngón tay Đường Dịch đang vuốt ve phía trên ngực trái của cô.

Động tác này không phải là không có ý khơi gợi, nhưng bất kỳ động tác nào, chỉ cần xuất phát từ bản thân anh, thì đâu có đơn thuần cơ chứ?

Kỷ Dĩ Ninh không hề có suy nghĩ lệch lạc, cô cất tiếng nói một cách rất ngượng nghịu.

“Vết sẹo này… không đẹp, đúng không?”

Đúng vậy, đây là dấu tích của vết thương duy nhất trên người cô.

Cách ngực trái năm centimét có một vết sẹo hình chữ thập, giống như cây thánh giá mà Chúa Jesus phải chịu tội, hằn sâu trên cơ thể vốn hoàn mỹ không chút tì vết của cô.

Đây là dấu ấn duy nhất lưu lại trên người cô trong trận đại hỏa hoạn ở nhà họ Kỷ năm đó.

Anh có thể cứu cô thoát khỏi biển lửa, nhưng lại không có cách nào xóa sạch được dấu ấn đã lưu lại trên cơ thể cô.

Anh thường chăm chú nhìn vào vết thương này trên cơ thể cô, thái độ chăm chú đến nỗi khiến người ta xúc động, giống như không chỉ là đang nhìn một vết sẹo, mà là đang nhìn một khoảng thời gian, một bí mật không ai có thể chạm tới. Sự chăm chú này dường như khiến cô có ảo giác rằng tình cảm của anh đối với cô rất sâu đậm.

Đường Dịch bỗng nhiên lên tiếng.

“Vài hôm nữa sẽ có mấy chuyên gia trong giới y học của Mỹ đến, anh sẽ bảo họ kiểm tra giúp em.”

Kỷ Dĩ Ninh gật đầu theo bản năng.

Ngay cả Thiệu Kỳ Hiên cũng đã từng khuyên cô, Dĩ Ninh, vết thương này của cô là một vết bỏng nặng, nếu muốn không để lại sẹo thì không thể không tiến hành phẫu thuật được.

Chỉ riêng mình anh không nghe lời khuyên bảo.

Hai năm qua, anh không hề từ bỏ ý định tìm bác sĩ chữa trị vết thương này cho cô, khiến cô hoàn toàn hiểu rõ về sự cố chấp trong tính cách của anh.

Ồ, có lẽ là không phải.

Sự cố chấp của anh đối với cô, ngay từ khi mới quen, cô đã được chứng kiến phần nào rồi.

Hai năm trước, Thiệu Kỳ Hiên đang chữa trị các vết bỏng trên người cô khi cô mới tỉnh lại trong bệnh viện. Những vết thương ở chỗ khác đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng vết thương ở nơi này lại khiến anh gặp khó khăn trong khâu chữa trị.

Thiệu Kỳ Hiên là một bác sĩ đầy y đức, đương nhiên sẽ không có bất cứ suy nghĩ lệch lạc nào khác, anh chỉ buột miệng nói theo bản năng: “Cô Kỷ, hãy cởi áo lót ra.”

Cô còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Đường Dịch – người đang đứng bên cạnh bỗng nhiên cứng nhắc buông ra mấy chữ: “Không được phép cởi.”

Thiệu Kỳ Hiên quay lại, nhìn người đàn ông này một cách đầy khó hiểu: “Cô ấy không cởi thì tôi chữa trị thế nào được?”

Đường Dịch lạnh lùng nhìn anh: “Tôi không cần biết cậu chữa trị như thế nào, tóm lại là không được phép cởi.”

“…”

Thiệu Kỳ Hiên ủ ê nét mặt. Ồ! Không được phép cởi, lại yêu cầu anh chữa trị, thiếu gia, cậu muốn tôi phải làm thế nào hả? Anh là bác sĩ, chứ không phải là siêu nhân.

Bác sĩ Thiệu quyết định không để ý tới Đường Dịch, quay người động viên cô, nói: “Đừng để ý tới con người biến thái Đường Dịch đó, chúng ta chữa bệnh của chúng ta.”

Thiệu Kỳ Hiên dám coi khinh sự tồn tại của Đường Dịch nhưng Kỷ Dĩ Ninh thì không dám. Anh đã nói không cho phép cởi, cô sẽ không dám làm.

Thiệu Kỳ Hiên quả thực hết cách, chỉ có thể tự tay cởi khóa áo lót của cô.

Kết quả là ngày hôm đó, vị bác sĩ cứu người sắp chết, giúp người bị thương họ Thiệu đó suýt nữa thì bị Đường Dịch diệt khẩu.

Tính khí của Kỳ Hiên dù có tốt đến mấy cũng phải nổi cáu, đập bàn đứng dậy hét lên một câu: “Đường Dịch! Cậu nghĩ rằng ông mày đây không có phụ nữ hay sao hả?!” Anh không phải là không thiết gì tới mạng sống nữa, ai dám có ý nghĩ đen tối với người phụ nữ của Dịch thiếu gia nhà họ Đường chứ.

Cuối cùng, Đường Kình đã kịp tới lôi vị bác sĩ khó bảo này ra ngoài.

Giờ nhớ lại những chuyện đó, Kỷ Dĩ Ninh bỗng có một vài hoài niệm.

Có sẹo đương nhiên là không tốt. Đặc biệt đó lại là vết sẹo ở ngực. Cô là phụ nữ, mỗi lần tắm rửa, vô tình nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, vẫn thường đưa mắt nhìn sang nơi khác theo bản năng.

Cô cảm thấy áy náy với anh một cách khó hiểu. Dù đã trở thành bà Đường rồi, nhưng cô luôn có một sợi dây tình cảm không đồng điệu đối với anh.

Một người đàn ông thoáng nhìn một cái đã biết đó là người từng trải trên tình trường, có biết bao người đẹp như ngọc đi qua trước mắt, nhưng cuối cùng, anh nhất định không chịu buông tha một người phụ nữ không hoàn mỹ như cô.

Nhưng, có khiếm khuyết này cũng không phải là không may mắn.

Nó khiến cô có thể thấy được một Đường Dịch mà người khác không nhìn thấy được.

Kỷ Dĩ Ninh buột miệng nói: “Thực ra, em cảm thấy không có vấn đề gì. Đẹp hay xấu, đều là cơ thể của mình cả.”

Đường Dịch không trả lời.

Chỉ chăm chú nhìn vào khuôn ngực cô, ngón tay anh lướt qua vết sẹo trên đó.

Lát sau, cô chỉ nghe thấy một câu nói khe khẽ thốt ra từ giữa đôi môi anh.

“Con gái mà có sẹo trên người, dù thế nào cũng không tốt.”

Nghe vậy, cô chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

Đường Dịch đang nhìn cô, khóe môi nhếch lên một tia ấm áp.

“Cho dù bố mẹ không cảm thấy ấm ức thay cho em, bạn bè không cảm thấy ấm ức thay cho em, bản thân em trước sau gì cũng sẽ cảm thấy ấm ức.”

Mỗi lần, khi anh và cô gần gũi nhau, cô luôn dùng tay che vết sẹo đó theo bản năng, không muốn để anh nhìn thấy, cũng giống như mỗi lần cô tắm rửa, đều có thói quen không nhìn vào gương, chỉ đến khi quần áo đã được khoác lên người, mới liếc mắt nhìn vào đó một chút. Tất cả những điều đó đều lọt vào tầm mắt của anh.

Đường Dịch cúi người, đôi môi mỏng khẽ hôn lên vết sẹo màu xám trên ngực cô, để mặc làn nước trong bồn tắm làm ướt mái tóc đen của anh. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói.

“Nỗi ấm ức trong lòng em, bất kể là do ai mang lại, đều do anh chịu trách nhiệm.”

Kỷ Dĩ Ninh nhìn anh, lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không thốt ra được lời nào.

Bỗng nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện giữa cô và Đường Kình từ hai năm trước. Hồi đó cô mới trở thành bà Đường, cô rất sợ nhà họ Đường, đặc biệt là Đường Dịch. Cả nhà họ Đường, cô chỉ dám nói chuyện với Đường Kình.

Về Đường Dịch, cô không phải là không hiếu kỳ.

“Anh ấy có nhân tình không?”

“Không có.”

“Á!” Cô cảm thán một cách vô thức: “Anh ấy không giống một người đàn ông thiếu phụ nữ.”

“Quả thực anh ấy không thiếu, nhưng anh ấy chưa từng ra tay với bất kỳ người phụ nữ nào.”

“Tại sao?”

Đường Kình mỉm cười.

“Dĩ Ninh, một người đối với một người như thế nào mới được coi là dịu dàng, em có thật sự hiểu được không?” Đường Kình nhìn cô, mỉm cười nói: “Đàn ông một khi đã chơi bời, không có sự khác biệt, đặc biệt là Đường Dịch. Nếu cố ý ra tay với người phụ nữ mà anh ấy không có chút rung động, cả cuộc đời của cô ấy thật sự bị hủy hoại trong tay anh ấy rồi. Về điểm này, Đường Dịch là người hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy anh nói như thế, em hiểu rồi chứ?”

Tâm tình rung động, đúng như vậy chăng?

Cho đến ngày hôm nay, Đường Dịch chỉ ra tay và cũng chịu trách nhiệm với một mình Kỷ Dĩ Ninh.

Vậy là, chỉ mình cô mới biết, khi anh quyết định đối xử tốt với một người, rốt cuộc có thể làm đến mức độ nào. Đường Kình đã đúng, thử hỏi có người phụ nữ nào trên thế gian này sau khi đã được nếm trải sự dịu dàng của Đường Dịch vẫn còn tâm sức để sống hết cuộc đời không có Đường Dịch ở bên cạnh?

Thu lại tâm tư rối bời, Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên đưa tay ra, vòng quanh phần eo của anh, ôm chặt lấy anh.

“Tuần sau anh có rảnh không?”

Cuối năm, là thời điểm anh bận rộn nhất.

Không đợi anh trả lời, cô tranh mở miệng cầu xin trước một bước: “Tuần sau là năm mới, anh về nhà với em nhé!”

Anh nghĩ một lát, lạnh lùng nói: “Tuần sau em phải chuẩn bị gặp chuyên gia y học của Mỹ.”

“Em không muốn khám nữa.” Cô gục đầu vào sâu trong cổ anh, cố níu giữ lời thỉnh cầu ban nãy: “Anh về nhà với em nhé!”

Cô chưa từng nũng nịu với anh như vậy.

Chỉ một lần này, nhưng sức sát thương lại vô cùng lớn.

Đường Dịch dụi dụi lên mái tóc cô, thoáng nghe bên tai mình nói ra một chữ: “… Được.”

Kỷ Dĩ Ninh lập tức mỉm cười.

Thuốc giảm đau mạnh nhất trên đời này chính là anh, so với bác sĩ còn tốt hơn nhiều.