Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

ThueSach.vn - Đen Trắng Chương 5 (Triêu Tiểu Thành)

ĐEN TRẮNG CHƯƠNG 5

Màn đêm buông xuống, Kỷ Dĩ Ninh tắm gội xong, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm. Phòng ngủ với không gian tĩnh lặng, đêm nay, chắc lại là một đêm cô phải ở một mình rồi.

Hành tung của Đường Dịch luôn rất bí hiểm, ngoài Khiêm Nhân – trợ thủ thân tín ra, rất ít người được biết về hành tung của anh. Mười ngày hay nửa tháng không thấy bóng dáng của anh quả thực là chuyện quá bình thường.

Cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh. Ban đầu là do cô không muốn, sau này là do cô không dám. Không muốn, là bởi vì lúc đầu, giữa cô và anh không có tình cảm sâu sắc lưu luyến khó rời của hai người khác giới, anh không ở bên cô, cô mới cảm thấy an toàn.

Nhưng sau này, cô lại trở nên không dám.

Thứ cảm giác thận trọng như đi trên băng mỏng này quả thực rất tồi tệ, nó luôn khiến cô nghi ngờ rằng bản thân mình đã nảy sinh tình cảm không thể diễn đạt bằng lời với anh rồi.

Cuối cùng, cô vẫn rụt lại.

Không thổ lộ, một trái tim sẽ không bị bỏ rơi.

Lau khô mái tóc, trải sẵn chăn gối, chui vào trong ổ chăn ấm áp, Kỷ Dĩ Ninh ngồi dựa lưng vào thành giường, cầm một quyển sách ở đầu giường lên đọc.

Đây là cuốn mà cô nhìn thấy trên giá sách trong thư phòng của anh, cuốn sách bằng tiếng Hy Lạp sâu xa và khó hiểu, ẩn chứa sau những con chữ không thể nắm bắt được đó là văn hóa Hy Lạp nguyên thủy cổ xưa nhất. Cô khó có thể tưởng tượng được rằng một người như anh lại có thể đọc được loại sách này.

Trước đây, cô cứ nghĩ rằng, anh là một người không hiểu về tình cảm. Giết người, nhuốm máu, anh là người hoàn toàn không cùng chung một thế giới với cô.

Nhưng sau này, thời gian đã làm thay đổi mọi nhìn nhận của cô đối với anh.

Anh là một cá thể cực kỳ phức tạp, giống như một luồng ánh sáng, sáng chói trong nơi sâu thẳm nhất của rừng rậm Amazon. Anh khiến cô bị lạc đường trong thế giới huyền bí của anh, sau đó dùng nguồn ánh sáng chói lòa thu hút, khiến cô không ngừng muốn nhìn nhận rõ về bộ mặt thật của anh.

Vậy là Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng đã phát hiện ra, anh thật quá tàn nhẫn, dường như không hề nương tay với cô. Anh trói chặt sự tự do của cô, còn không chịu bỏ qua trái tim của cô nữa.

Còn cô lại không biết bản thân mình rốt cuộc có còn tâm trí và hơi sức để đương đầu với một người nào đó, một sự việc nào đó nữa không. Thế nào là đương đầu nhỉ? Chắc là giống như tín ngưỡng của Hypatia[1], cho dù xinh đẹp cũng có thể từ chối tất cả những người khác với lý do: “Tôi đã được gả cho chân lý”, thậm chí, đến phút cuối cùng bị mưu sát một cách tàn nhẫn cũng không hề nuối tiếc.

Vì vậy, bạn thử nhìn xem, đương đầu với chuyện này, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản như bạn tưởng tượng, nó còn mang theo cả máu, rất tàn khốc.

Đọc sách được một lát, Kỷ Dĩ Ninh cuối cùng cũng phải thừa nhận, cô quả thực không thể nhìn nhận được toàn bộ diện mạo, phương thức tư duy của Đường Dịch. Thứ ngôn ngữ Hy Lạp sâu xa và khó hiểu này, mặc dù cô có thể hiểu được, nhưng cũng bị đày đọa tới mức hoa mắt chóng mặt. Cô bất giác nhớ tới một câu bình luận về Đường Dịch của Thiệu Kỳ Hiên: “Tần số sóng não trong bộ não của cậu ấy không cùng một phạm vi với sóng não của người bình thường”.

Quả đúng là một câu nói rất có lý.

Kỷ Dĩ Ninh nhắm mắt lại một chút, sau đó cầm chiếc điều khiển lên, bấm nút bật chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng.

Màn hình lóe sáng, Kỷ Dĩ Ninh bỗng ngồi ngây người.

Lại nhìn thấy hình bóng của anh.

Bản tin tài chính buổi tối. Nhìn thấy anh, thực ra không phải là một chuyện kỳ lạ.

Thiên hạ của nhà họ Đường không hoàn toàn thuộc thế giới xã hội đen, Đường Dịch luôn làm việc một cách rất khéo léo, sản nghiệp chính thống cũng đủ lớn mạnh. Trong thế giới trắng, anh là một đại gia với mức nộp thuế lớn, từng nguồn tiền khổng lồ được đưa vào thị trường, kiểu ra tay dễ dàng này khiến các thế lực đều phải nhượng bộ với anh vài phần.

Đây là bản tin được phát lại, nội dung chủ yếu đưa tin về việc Đường Dịch đầu tư nguồn vốn khổng lồ, dành được một dự án hợp tác quốc tế, đồng thời bỏ ra một khoản tiền lớn để ký kết hợp đồng với người phát ngôn cho một mùa mới.

Bản tin tài chính, đương nhiên là coi trọng vấn đề tài chính. Nhưng nhân viên quay phim rõ ràng đã nắm bắt rất rõ tâm lý của khán giả, cảnh quay mà ống kính hướng tới chính là hình ảnh Dịch thiếu gia nhà họ Đường sóng đôi bên cạnh người phát ngôn xinh đẹp mới.

Nhìn kỹ ở cự ly gần thì không thể không thừa nhận rằng, người đàn ông này quả thật nằm ngoài sự khảo nghiệm về ngoại hình của người đời. Khi người ta bình luận về một người, trực giác đầu tiên thường là đôi mắt, sắc mặt, màu môi, không thể không nói rằng người đàn ông này vô cùng nổi bật, muốn tìm ra điểm thiếu sót trên con người anh quả là một điều không dễ dàng gì. Nữ phát ngôn viên xinh đẹp dịu dàng vịn vào cánh tay anh, đầu ngón tay chạm vào lớp áo comple của anh, không chịu buông, chi tiết nhỏ này thể hiện rõ sự yêu thích của cô ấy đối với anh, không cần nói cũng hiểu.

Trên màn hình, Kỷ Dĩ Ninh không nhìn rõ được trong đáy mắt anh liệu có tràn ngập sự dịu dàng giống như vậy hay không.

Cuối cùng, cô quyết định không xem nữa.

Đặt quyển sách xuống, bước xuống giường, cô cảm thấy mình phải tìm một việc khác để làm.

Theo lời đồn đại, cuộc sống riêng tư của Đường Dịch khi còn độc thân vô cùng đặc sắc.

Về chuyện yêu đương nam nữ, vốn liếng của đàn ông không ngoài ba thứ: kỹ năng, ngoại hình, tiền bạc. Đặc biệt là đối với một người phụ nữ không mong ước xa xôi về tình yêu, xem chuyện tình một đêm là chuyện bình thường, có một người đàn ông với ngoại hình ưa nhìn, dùng mọi kỹ năng điêu luyện và thủ đoạn cao siêu khiến người ta nếm trải hương vị tuyệt vời nguyên thủy nhất, lại thêm chút tấm lòng với một số tiền bù đắp tinh thần, cái gọi là tình duyên đẹp như sương sớm chóng tàn này đại khái là như vậy đấy.

Còn Đường Dịch, anh rõ ràng hội tụ tất cả mọi vốn liếng.

“Có phải em đang nghĩ, một người đàn ông như Đường Dịch, rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài…?”

“Ừm…”

Kỷ Dĩ Ninh đang ngây người bỗng bừng tỉnh, cảm thấy sửng sốt.

Không biết từ lúc nào, cô đã bị một người ôm chặt vào lòng từ phía sau, nhân vật gây rối đó đang gục đầu vào gáy cô, cúi đầu khẽ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô.

Người này đi lại nhẹ nhàng như ma quỷ vậy.

[1] Hypatia (370-415): nhà triết học Hy Lạp, được tôn vinh như là “người bảo vệ khoa học chống lại tôn giáo”.

Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh vào đây từ khi nào vậy?”

“Năm phút trước.”

Cảm nhận được cảm giác mơn trớn từ đôi môi anh, Kỷ Dĩ Ninh thử né tránh: “Anh đánh lén em.”

“Là do em không để ý.”

Đường Dịch tỏ vẻ không chút kiêng nể, chuyên tâm hôn lên chiếc cổ thon dài của cô: “Ban nãy đang nghĩ gì vậy?”

Kỷ Dĩ Ninh bật cười: “Chẳng phải là anh đã đoán được hết rồi ư?”

“Anh muốn nghe chính em nói.”

Kỷ Dĩ Ninh cảm thấy người đàn ông này luôn không dễ để nói về bất cứ một đạo lý nào, cô quay đầu đi, không muốn nói nữa.

Một giây sau, cô liền cảm thấy bàn tay anh đang lần sâu vào trong lớp áo ngủ của cô.

Cô quay đầu lại, nhìn anh một cách cam chịu.

“Được thôi, em nói, ban nãy em đang nghĩ…” Cô khẽ khàng nói: “Nhà họ Đường các anh khi ký hợp đồng với người phát ngôn, đều cần ông chủ đích thân bán mình hay sao chứ?”

Đường Dịch lập tức mỉm cười.

Bế bổng cô lên, đặt cô lên giường, anh gập chân quỳ bên mép giường, hai tay chống xuống hai bên người cô, từ trên cao nhìn xuống, không cho phép người ta phản kháng, ánh mắt ánh lên những tia dục vọng rõ ràng, là thứ dục vọng chiếm hữu nguyên thủy nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

Cô muốn né tránh sự quấy rối của anh, nhưng hoàn toàn vô ích. Cuối cùng, quả thực không thể trốn tránh được, cô chỉ có thể than thở: “Anh về nhà chỉ để làm chuyện này với em ư…?”

Anh không định phủ nhận, đưa tay lên cởi khuy áo sơ mi, nhân tiện giải thích cho hành vi của mình: “Cơ thể của người đàn ông nếu phải chịu đói khát quá lâu sẽ không chịu sự điều phối của lý trí. Đây chính là cái được gọi là thời đại bản năng đã đến…”

Đạo lý quái quỷ gì vậy, muốn bắt nạt cô thì cứ nói thẳng ra, lại còn lôi kéo đến nỗi như vậy, quả là ngụy biện.

Kỷ Dĩ Ninh thật sự đã sợ anh rồi.

Bỗng nhiên cô nhớ tới Tô Tiểu Miêu, trước đây cô ấy đã từng dạy cô: “Đối với kiểu đàn ông như Đường Dịch, chị chỉ có thể lì mặt hơn anh ấy mới có thể thắng được anh ấy.”

Vậy là cô lấy hết dũng khí đưa ra một điều kiện với anh: “Hãy chơi một trò chơi trước, nếu anh thắng, em sẽ nghe theo anh.”

Đường Dịch dừng mọi động tác lại, lập tức nở một nụ cười sâu xa.

Thông minh rồi đấy, đã học được cách ra điều kiện với anh rồi ư?

Đây quả thực… không giống với tác phong của cô. Rất rõ ràng, cô đã được một kẻ ăn bám nào đó ở nhà Đường Kình xúi giục rồi.

Đường Dịch cúi người xuống, cắn vào dái tai cô, nói: “Được… Tuy nhiên, nếu anh thắng, anh muốn em phải chịu phạt gấp đôi.”

Một trò chơi.

Chơi bài tú lơ khơ.

Tròn xoe mắt nhìn anh rút quân bài Át cơ từ trong đống bài lộn xộn, trái tim của Kỷ Dĩ Ninh như đang rỉ máu.

Cô đã thua một cách thảm hại…

Cô chất vấn một cách yếu ớt: “Anh không chơi ăn gian đấy chứ…?”

Đường Dịch mỉm cười, xòe bàn tay ra, thái độ vô cùng thành thực: “Với trình độ này của em, còn lâu mới cần anh phải giở thủ đoạn chơi ăn gian.”

Kỷ Dĩ Ninh rất nản chí, rõ ràng Tô Tiểu Miêu đã nói với cô, đó là do một cao nhân nào đó đã dạy cho cô ấy, không ai có thể phá vỡ, chỉ cần ra tay thì thiên hạ vô địch. Tiểu Miêu còn vỗ ngực bảo đảm với cô rằng, cô ấy đã thử nghiệm tới n lần với Đường Kình rồi, thí nghiệm lần nào cũng đúng!

Sao khi áp dụng với cô, ngay lập tức đã không còn hiệu nghiệm nữa là sao chứ…

Đường Dịch mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô, thành khẩn khuyên nhủ: “Lời nói của Tô Tiểu Miêu, tốt nhất là em không nên tin.” Trong mười câu nói của cô gái đó thì có tới chín câu rưỡi không đúng sự thật. Trong nhà họ Đường, cô ấy chỉ có thể lừa bịp được kiểu người lương thiện như Kỷ Dĩ Ninh thôi.

Cô vẫn rất rầu rĩ: “Tiểu Miêu nói rằng trò chơi này rất có tác dụng đối với Đường Kình mà…”

Đường Dịch mỉm cười rạng rỡ, hấp háy tia nhìn giảo hoạt.

“Tính tình của Đường Kình rất tốt, cậu ấy chỉ nịnh cô ấy thôi, cô ấy như thế nào thì cậu ấy cũng đều nhường nhịn.” Anh nói sự thật cho cô biết: “Thực ra, trò chơi này là do hồi nhỏ anh dạy Đường Kình và Kỳ Hiên chơi, đại khái là Kỳ Hiên đã dạy Tô Tiểu Miêu, cô ấy liền coi như một báu vật, làm khổ Đường Kình phải làm ngược lại, để giữ thể diện cho cô ấy.”

Trong chốc lát, lòng tự trọng và sự tự tin của Kỷ Dĩ Ninh đã bị hai đòn tấn công mạnh mẽ, không còn điều gì để nói, hàng nghìn hàng vạn lời nói chỉ hội tụ lại thành một câu: “Tô Tiểu Miêu, cô đúng là đồ bỏ đi.”

Đường Dịch bỗng nhiên vòng tay qua eo ôm lấy cô.

“A! Anh…”

Anh bế bổng cô lên, bước về phía nhà tắm, động tác nhanh mạnh, dứt khoát, không cho phép cô phản kháng.

“Ban nãy đã nói rồi, nếu anh thắng, em sẽ phải chịu phạt gấp đôi.”