Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

ThueSach.vn - Đen Trắng Chương 4 (Triêu Tiểu Thành)

ĐEN TRẮNG CHƯƠNG 4

Mặt trời mọc, mặt trời lặn, lại một ngày nữa trôi qua.

Khi một người phụ nữ đương đầu với thời gian, kết cục thường có hai cách: một là hóa điên, hai là điềm tĩnh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Kỷ Dĩ Ninh là người chiến thắng.

Cô có đủ sự thông minh và tỉnh táo để biết rằng đối thủ mà cô gặp phải là Đường Dịch. Người đàn ông này là một câu đố, không ai có thể giải đáp, anh cũng không cho phép bất kỳ ai đặt chân lên con đường dẫn tới thế giới nội tâm của anh.

Cô giúp anh thu dọn thư phòng, vô tình lật giở các loại văn bản tuyệt mật trên bàn, nguồn tài chính đồ sộ với nội dung tỉ mỉ, anh phơi bày toàn bộ bí mật của nhà họ Đường ra trước mắt cô, không chút kiêng nể, dường như đã tin tưởng rằng cô tuyệt đối trung thành với anh, hoặc cũng có lẽ vì anh căn bản chẳng để ý đến nó. Theo sự hiểu biết của cô về anh, anh đã dám phơi bày tất cả mọi nhược điểm trước mặt cô, điều đó cho thấy anh cũng đã có thủ đoạn để đối phó với cô nếu cô phản bội lại anh.

Cứ lộng hành ngang ngược như vậy.

Đôi khi cô cũng tự an ủi bản thân, Đường Dịch tốt xấu gì cũng không áp dụng những hình phạt tàn khốc với cô như trói chặt người lại, dùng gạch kê cao chân lên hoặc dùng nước có pha chất cay để bôi vào vết thương, vào mắt, vào mũi. Anh luôn dành cho cô sự chăm sóc với thức ăn ngon, ở nhà đẹp, mặc dù đối với cô, nơi đó chẳng khác nào một nhà giam biến tướng, nhưng người ngoài nhìn vào, rõ ràng đã hình dung cô là người “dựa vào vị thế của đại gia”.

Đối với một người đàn ông không có bất kỳ quy luật đáng tin nào như vậy, Kỷ Dĩ Ninh tuyệt đối không dám nói rằng bản thân mình chưa từng có ý định phản kháng. Nhưng đã hai năm rồi, cô không làm điều gì cả, cô thậm chí đã từ bỏ toàn bộ ý định phản kháng.

Chỉ bởi vì, trong một lần vô tình, cô đã nhìn thấy anh khiêu vũ một mình.

Đó là một đêm khuya giữa mùa đông.

Anh ôm chặt cô trong phòng ngủ, cả người anh trở nên trầm lặng khác thường.

Bình thường, anh sẽ mỉm cười quyến rũ và nói những lời âu yếm, ngắm nhìn điệu bộ bất đắc dĩ và luống cuống của cô, trong giây phút cô từ bỏ sự phản kháng, anh bắt đầu chiếm hữu cô, còn có cả những câu nói dịu dàng, ấm áp. Mỗi lần, khi vô tình đối diện với anh, trong ánh sáng trắng, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của anh, cô đều không thể lý giải nổi, con người trong hình dáng này, rốt cuộc có trái tim chân thành không nhỉ?!

Cô không nhớ ngày hôm đó mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ cảm nhận được rằng anh đã ôm cô rất lâu trong vòng tay ấm áp, cô bị anh làm cho sức cùng lực kiệt, nhất thời luyến tiếc vòng tay ấm áp của anh, cứ ngủ thiếp đi như vậy.

Nửa đêm, cô bỗng nhiên tỉnh giấc. Sờ tay sang bên cạnh, không thấy bóng dáng anh đâu.

Một tâm trạng không thể diễn tả nổi bỗng nhói lên trong tim, cuộc sống chung bấy lâu nay khiến cô rốt cuộc cũng hiểu được hai, ba phần tâm tư của anh. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh cô đơn nhìn từ phía sau của anh mỗi khi anh lật người bước ra khỏi giường.

Anh là sự mê hoặc trong định mệnh của cô, lôi kéo cô, khiến cô không thể dừng bước.

Cô nhỏm dậy, khoác áo ngủ, rời khỏi căn phòng. Bỗng nhiên nhìn thấy ánh đèn sáng trong thư phòng, cô lặng lẽ bước lại gần, vốn nghĩ rằng anh đang xử lý công việc, nhưng không ngờ, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng mà cô không thể nào quên trong cuộc đời này.

Anh đang khiêu vũ.

Một mình.

Hệ thống cách âm của tất cả các căn phòng trong ngôi biệt thự này đều rất tốt, vậy là, cho tới khi cô khe khẽ mở cánh cửa thư phòng thì mới có thể nghe thấy tiếng nhạc ở bên trong, chát chúa và đinh tai nhức óc.

Đó là điệu Latin yêu kiều, hồi hộp, cuồng nhiệt, gợi cảm, lực kéo căng giữa tình cảm và ham muốn, vừa chạm tới đã bùng nổ.

Cô bỗng chốc bị người đàn ông xa lạ đó mê hoặc, níu giữ bước chân.

Cô là một cô gái được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu sang danh giá, mặc dù cuối cùng người mất nhà tan, nhưng dường như không thể thay đổi được nền giáo dục mà cô đã được thụ hưởng. Cô chưa hề tiếp xúc với âm nhạc Latin, bởi vì bố mẹ cô sẽ không cho phép, bạn bè của cô sẽ không tán đồng, tất cả mọi vũ điệu Latin trong mắt họ đều mang sắc thái hoang dại nguyên thủy, là một vũ điệu mang đậm màu sắc khiêu dâm, tuyệt đối không thích hợp với một cô gái có xuất thân lương thiện, danh giá như cô.

Không thể ngờ rằng, anh lại là một cao thủ.

Đối với anh, sự trói buộc của lễ giáo chỉ là một tờ giấy lộn, ngay cả các điều khoản luật pháp anh còn không coi ra gì, không hề để ý tới ánh mắt của người khác. Anh chỉ làm những việc mà anh muốn làm, cho dù đúng hay sai, một cách tự do tự tại.

Vậy là, vào một đêm khuya giữa mùa đông, cô nhìn thấy một Đường Dịch hoàn toàn xa lạ: Tinh tế, nhiệt tình, rung động lòng người.

Đôi dép lê bị anh đá vào một góc, đôi chân trần tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà. Anh cũng không mặc áo khoác hay âu phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cài vài ba khuy, thùng thình khoác trên người. Vừa bước ra khỏi cuộc mây mưa ân ái, cả người anh dường như vẫn còn lưu lại dư vị của khoái lạc, thấp thoáng còn mang hơi thở của cô, kết hợp với những bước nhảy thần kỳ cổ quái riêng biệt của vũ điệu Latin, mỗi bước đều gây nên sự sửng sốt.

Không thể hình dung nổi cảnh tượng đó.

Cô không thể không thừa nhận rằng, cô chưa từng gặp một người đàn ông nào yêu kiều hơn và cũng biết cách mê hoặc người khác hơn anh.

Một người, nếu muốn thể hiện bản thân mình, những phương thức có thể dùng quả thực quá nhiều, tuy nhiên Đường Dịch lại muốn dùng ảo giác này để diễn đạt.

Điều đáng sợ trên thế giới chính là ảo giác. Cần biết rằng, tất cả sự mở đầu của sự việc đều là ảo giác. Một người thông minh như cô đương nhiên biết rõ rằng, nếu tiếp tục nhìn nữa, sẽ bị ảo giác đó lôi kéo vào, không thể nào thoát ra được. Nếu như cô đủ thông minh, thì cần phải rời đi ngay lập tức, nhưng không hiểu tại sao, bước chân lại không chịu nghe theo sự sai khiến của não bộ, cứ đứng yên không chịu bước đi. Dường như có một sức mạnh tận nơi sâu kín nói với cô rằng, bỏ qua lần này, cô sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy một Đường Dịch như vậy nữa.

Người ngoài khi nhắc tới người đàn ông này, chỉ có mấy chữ: “nhà họ Đường”, “Dịch thiếu gia”.

Người đàn ông được người ngoài nhìn nhận là một người không thể dò đoán được này, theo cô, luôn là một người trầm lặng, khi đã độc ác thì vô cùng độc ác, tình yêu và giết chóc đều bị anh làm tới mức cực điểm, không ai có thể chịu đựng nổi tình yêu của anh, cũng không ai có thể chịu đựng nổi sự ghét bỏ của anh. Nhưng không ngờ, chính người đàn ông bị cho rằng không có tính người này lại có những động tác nhiệt tình đến vậy, lại có một mặt dịu dàng như thế.

Cô luôn tin rằng, Latin là đỉnh cao của sự khống chế và vận động của bản thân con người, hay nói một cách khác, là đỉnh cao của sự buông thả và say đắm, tự giải phóng bản thân mình một cách cuồng nhiệt.

Cô nhìn cơ thể anh vô cùng mềm dẻo mỗi khi xoay tròn, nhìn thấy khoảnh khắc khi anh buông hai tay xuống, cả thế giới như cũng tĩnh lặng theo, nhìn anh mang theo những bước nhảy vẫy vùng giống như bị buộc chặt trước cột ranh giới giữa chính và tà, khiến người ta không thể lại gần, không thể sợ hãi, cô còn nhìn thấy, giữa đôi môi mím chặt của anh ẩn giấu rất nhiều lời nói không thể diễn đạt thành lời.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn ngắm đến nỗi đôi mắt đẫm lệ.

Con người này, rốt cuộc là người như thế nào đây?!

Đêm khuya, sương nặng hạt.

Khoảnh khắc một mình khiêu vũ ngắn ngủi đó, anh đã kìm nén và chống trả trận chiến với nỗi cô đơn như thế nào nhỉ?!

Cuối cùng, cô lặng lẽ rút lui, đóng cửa thư phòng lại, không làm phiền đến thế giới của riêng anh.

Trở về phòng, trái tim cô tắc nghẹn như dòng nước lặng.

Kìm nén rồi lại kìm nén, cuối cùng không thể kìm nén nổi, cô gọi điện thoại cho một người, là một người đàn ông khác rất quan trọng trong nhà họ Đường.

Dù giữa đêm khuya, giọng nói của Đường Kình ở đầu dây bên kia vẫn rất hòa nhã, dường như không có một chút buồn bực vì bị làm phiền, anh hơi nghi ngờ, hỏi một câu: “Dĩ Ninh?”

“Em đây.” Cô ôm lấy chiếc điện thoại, trống ngực đập thình thịch, cuối cùng cũng hỏi một câu: “Hôm nay là một ngày đặc biệt như thế nào đối với Đường Dịch vậy?”

Nếu không, sao lại có thể có một Đường Dịch khác lạ như vậy…

“Em không biết ư?” Đường Kình ngạc nhiên hỏi lại: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh ấy mà…”

Cô lập tức hiểu ra.

Thảo nào, thảo nào một người giống như anh, cũng có thể dịu dàng như vậy.

Hóa ra, không phải là anh không có tình yêu, chỉ là anh đã yêu quá sâu đậm, cố ý để tất cả mọi người không nhìn thấy được.

Suy cho cùng, cô quá lương thiện, vậy là một mặt khác trong con người anh vô tình bị cô nhìn thấy cứ lưu giữ mãi trong trái tim cô. Đặc biệt, cô nhớ rất rõ dáng vẻ của anh khi anh khiêu vũ một mình, biểu hiện vô cùng tươi đẹp và cũng vô cùng tàn sát đó, chuẩn xác tới từng chi tiết, khiến cô không thể không dò đoán rằng liệu có phải anh cũng đã từng phải chịu một sự tổn thương sâu sắc? Từ đó, cô bắt đầu cảm thấy bất lực, không biết phải bảo toàn sinh mệnh này như thế nào.

Thời gian quá dài.

Ai có thể tác thành cho cô trong tình cảm yêu mến đầu tiên này?