Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

ThueSach.vn - Đen Trắng Chương 3 (Triêu Tiểu Thành)

ĐEN TRẮNG CHƯƠNG 3

Xuân – Hạ – Thu – Đông, lại một năm với ba trăm sáu mươi lăm ngày mặt trời mọc và lặn trôi đi.

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào phòng ngủ qua lớp rèm cửa sổ, toàn bộ không gian lập tức trở nên ấm áp.

Đây là một ngôi biệt thự nhỏ có hai tầng nho nhã, tinh tế, phòng ngủ chính rất đẹp, toàn bộ không gian chìm đắm trong một màu trắng nhạt đồng nhất, là một sắc trắng tương đối trầm tĩnh, trong trẻo, sạch sẽ, nếu yên lặng một chút còn có thể nghe được tiếng hít thở, thuần túy tới mức dường như khiến người ta không nỡ động tay làm phiền.

Đồng hồ sinh học đã nhiều năm khiến Kỷ Dĩ Ninh tỉnh giấc đúng vào sáu giờ ba mươi phút, thứ cô nhìn thấy đầu tiên khi vừa mở mắt là chiếc đèn bằng thủy tinh được treo chính giữa trần nhà. Nghe nói nó được kết thủ công từ những hạt thủy tinh khác nhau, vô cùng sang trọng. Nó là đồ vật đầu tiên mà ánh mắt cô chạm tới trong mỗi sớm mai tỉnh giấc, vậy là, mỗi buổi sáng sớm, cô đều cảm nhận được rất rõ cảm giác không chân thực toát ra từ bên ngoài của chiếc đèn chùm đó.

Kỷ Dĩ Ninh bỗng nhiên mỉm cười.

Thực ra, đâu chỉ có mình chiếc đèn chùm này chứ, ngay cả cuộc sống của cô cũng vậy, bắt đầu từ hai năm trước, đã giống như chiếc đèn chùm bằng thủy tinh này, sang trọng như vậy và cũng không chân thực như thế.

Đây là nhà của cô, chốn đi về duy nhất trong suốt quãng đời còn lại của cô, cho dù đến bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, cuộc hôn nhân của cô vẫn như một giấc mộng ảo ảnh, sau khi tỉnh dậy rồi mới phát hiện ra, nó lại tồn tại một cách chân thực trên giấy trắng mực đen.

Năm nay, cô hai mươi lăm tuổi.

Khi cô lên năm tuổi, còn có thể hồ hởi, phấn khởi vì được mặc váy đẹp, cùng bố mẹ đi dự tiệc.

Khi cô mười lăm tuổi, còn có thể nỗ lực học tập, được bố mẹ biểu dương và vui mừng vì đã đạt thành tích học tập cao trong nền giáo dục dành cho những học sinh tài năng. Thậm chí khi cô hai mươi ba tuổi, đối diện với cảnh gia đình bỗng nhiên tan nát sụp đổ, cầm một hào tiền công làm thuê kiếm được mỗi ngày trong đêm đông giá lạnh, khó khăn vất vả như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút hài lòng.

Nhưng năm cô hai mươi lăm tuổi này, cô đã không còn nhớ cảm giác được cất tiếng cười thoải mái là như thế nào nữa rồi.

Bối rối ngây người hồi lâu, Kỷ Dĩ Ninh gắng gượng ngồi dậy.

Cầm quần áo đặt bên cạnh giường, lần lượt mặc từng chiếc một, quần lót, áo sơ mi bên trong, áo len, áo khoác, mặc dù hệ thống điều hòa trung tâm của ngôi biệt thự được cài đặt trên máy tính luôn đảm bảo bốn mùa ấm áp, nhưng cô vẫn không quen mặc quần áo ngủ đi lại khắp nơi trong nhà. Trước đây, cô có thói quen đó, bây giờ thì không còn nữa. Bởi vì cô không cần phải ra ngoài, một khi đã mặc quần áo ngủ thì cũng không cần thiết phải cởi ra nữa.

Vậy là, cô dần dần sửa đổi thói quen, bắt đầu mặc những chiếc áo khoác ngoài kiểu phổ biến, giống như những người bình thường khác, mặc vài ngày rồi đem giặt và phơi lên, như vậy, đôi khi, nhìn các loại áo khoác được phơi trên ban công, cô cũng có cảm giác như mình vừa được đi ra ngoài, ít nhiều cũng có thể tự an ủi bản thân như thế.

Đúng vậy, cô đã không còn nhớ rõ nữa, rốt cuộc đã bao lâu cô chưa ra khỏi nơi này rồi.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là cô đoạn tuyệt hết mọi mối liên hệ với thế giới bên ngoài, trên thực tế, mỗi lần cô ra ngoài, đều được chồng cô hộ tống, nếu anh không nhắc đến, cô tuyệt đối cũng không đề nghị. Cô biết, anh không thích, cũng sẽ không cho phép cô một mình ra khỏi nhà.

Cô không thể phản kháng lại anh, bởi vì tất cả mọi thứ bây giờ đều đã được cô gật đầu đồng ý rồi. Đôi khi, cô cũng nghĩ, nếu thời gian quay ngược trở lại vào ngày cô và anh gặp nhau, liệu cô có đi tới một quyết định giống như vậy không.

Đáp án vẫn là có.

Khi gặp anh, cô đã không còn đường lùi nữa rồi.

Tình cảm của anh rất đặc biệt, mặc dù hoàn toàn giam hãm cô, nhưng cũng đã thành công khi khiến cô vẫn còn tồn tại trên thế giới này cho tới ngày hôm nay. Ai có thể nói rằng, đây không phải là một kiểu công bằng chứ?



“Thiếu phu nhân!”

Thấy cô bước xuống lầu, những người khác trong ngôi biệt thự này đều cung kính cúi chào.

Cho tới ngày hôm nay, cô vẫn có chút chưa quen. Cô có tài năng đức độ gì, liệu có gánh vác được thân phận thiếu phu nhân trang nghiêm của nhà họ Đường không?

Nhưng từ sau khi gặp gỡ, anh đã cưỡng ép cô phải tiếp nhận nó, thái độ đầy mê hoặc, không thể đoán được chút chân tình nào.

Tại sao lại là em?

Cô đã từng hỏi anh như vậy.

Cô được anh cứu thoát trong một trận hỏa hoạn lớn, cuối cùng cũng tỉnh dậy sau đúng một tuần hôn mê. Ba ngày sau, khi đối diện với tờ giấy đăng ký kết hôn bằng giấy trắng mực đen, anh đã khiến cô hoàn toàn sửng sốt.

Tại sao lại là em?

Cô hỏi anh hết lần này tới lần khác. Giống như không từ bỏ hy vọng, lại giống như bị anh làm cho hoảng sợ mà câu chữ trở nên lộn xộn.

Còn anh chỉ ngồi trước mặt cô, nụ cười tươi sáng, thái độ thâm trầm đến nỗi không thể dò đoán được, điềm tĩnh đến nỗi không một chút xao động.

“Kết hôn với anh, anh sẽ giúp em trả món nợ hai trăm triệu đồng với lãi suất cao mà bố em nợ băng nhóm xã hội đen.”

Một câu nói của anh, quyền lợi vô biên.

Cô thử tranh đấu: “Nếu không kết hôn, em cũng có thể làm việc cho anh…”

Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Anh không thiếu nhân công.”

“Còn nữa.” Anh ngước khuôn mặt vô cùng khôi ngô tuấn tú lên, trong mắt anh có sự uể oải thờ ơ, lời nói phát ra từ đôi môi mỏng ép cô đến nỗi không có đường để lui nữa: “Anh không có hứng thú với việc bao nuôi người tình, đã là người phụ nữ của anh, chỉ có một sự lựa chọn duy nhất…”

Đưa tay gõ gõ lên mặt bàn, thái độ của anh trong giây phút đó đầy vẻ tán tỉnh: “… Trở thành bà Đường.”

Cho đến ngày hôm nay, mỗi khi nhớ lại, cô vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Kỷ Dĩ Ninh bước xuống lầu, cố gắng gạt hết những hồi ức khiến cô sợ hãi ra khỏi đầu.

“Mày đã thỏa hiệp rồi.”

Cô luôn khuyến cáo bản thân mình như thế.

Đúng vậy, cô đã thỏa hiệp rồi, thỏa hiệp sớm như vậy, ngay cả việc đấu tranh cũng không có, anh đã bẻ gãy điều “nên” và “không nên” trong quãng đời còn lại của cô một cách đơn giản, khiến cô đối mặt với mặt tối của xã hội một cách nguyên sơ, tàn khốc, khiến cô đánh mất cả bản thân mình.

Anh khiến cô cứ ngoan ngoãn phục tùng đến nỗi không còn một chút tức giận.

Tất cả đều là kết cuộc đã được định sẵn, khi sau lưng cô luôn có anh.



Hai năm trước, viên quản gia cũ và một số cô hầu gái của ngôi biệt thự này lo cô bị giam hãm lâu ngày trong nhà sẽ buồn chán mà sinh bệnh, vậy là họ có lòng tốt đưa cô ra ngoài ngôi biệt thự, nhưng không ngờ gặp phải mai phục, cô suýt nữa thì bị bắt.

Vậy là ngày hôm đó, lần đầu tiên cô được trải nghiệm về đế chế đồ sộ phía sau lưng anh. Cô cuối cùng cũng biết rằng, hai chữ “Đường gia” rốt cuộc có ý nghĩa đến mức độ nào.

Đáng sợ đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

Cũng chính vào ngày hôm đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh nổ súng giết người. Cũng chính ngày hôm đó, cô muốn rời xa anh theo phản xạ, kết cuộc là đã hoàn toàn khiến anh nổi giận.

Hung ác, bạo lực, mang theo sự trừng phạt rõ rệt.

Anh luôn rất tinh quái, nhưng chưa từng để cô thấy vẻ mặt tức giận thật sự của mình, lần đó, anh thật sự đã nổi giận.

Cô nghe thấy giọng nói của anh bên tai, mang theo ngọn lửa giận dữ, gợi cảm đến nỗi vô vọng.

“Tại sao không chịu nghe lời anh?”

Cô muốn nói “không phải như vậy”.

Giây phút đó, cô thực sự rất sợ hãi, anh quá đẹp, cũng quá quái dị, giống như quả cầu bằng thủy tinh khi vỡ vụn, tất cả mọi ánh sáng lấp lánh đều khúc xạ tại một điểm. Vậy là, tại điểm đó, ánh hào quang chói sáng, lấp lánh rực rỡ.

Cô cuối cùng đã thất bại trong tay anh, thất thanh gọi cái tên: “Đường Dịch…”

Sự thỏa hiệp thất thanh thốt ra từ cổ họng cô cuối cùng cũng khiến anh nguôi giận.

Sau đó, cô sốt cao suốt cả đêm.



Nói theo lương tâm, ngoài việc anh cướp đoạt sự tự do của cô ra, anh đối với cô quả thực không tồi.

Cô không thiếu thốn bất cứ thứ gì, ngay cả những đồ vật riêng tư nhất, anh cũng lưu tâm đến, còn về mặt tình cảm, sự chặt chẽ, tỉ mỉ trong tâm tư của anh cũng khiến cô lo sợ. Một hôm, anh đưa cô ra ngoài, khi đi ngang qua quầy bán gươm dao trong khu Trung tâm thương mại, cô chỉ rùng mình một cái, nhưng dường như cũng không qua nổi ánh mắt anh.

Vậy là ngày hôm sau, anh cùng cô thực hiện một lễ tưởng niệm.

Đối tượng được tưởng niệm là mẹ của cô. Sau khi có chuyện không hay xảy ra với bố cô, mẹ cô đã dùng lưỡi dao mỏng cắt mạch máu ở cổ tay tự sát, sau đó vùi xác trong biển lửa. Chính vào năm cô hai mươi ba tuổi, nhìn thấy vũng máu đỏ tươi lênh láng chảy trong nhà tắm cùng nỗi cô đơn không bao giờ còn vương trên đôi lông mày của mẹ, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô thực sự trải nghiệm được những lời nói mà vốn nghĩ rằng sẽ không bao giờ trải nghiệm.

Sinh mệnh mong manh đến vậy.

Hoàn cảnh ấy có thể đến một cách nhanh chóng như vậy, tôi đã muốn ra đi, bạn sẽ không thể níu kéo được, dù có đau khổ, dù có đau thương đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì. Vậy là cuối cùng bạn mới hiểu được rằng, hóa ra sự việc “không còn cơ hội nữa” này lại có thể dễ dàng như vậy, “tuyết tới lửa tan, thu sang cây tàn”.

Không thể ngờ rằng, hai năm sau lại có thể là anh ở bên cô, dựng bia mộ cho người nhà của cô, lưu lại một chốn đi về vĩnh hằng.

“Đường Dịch.” Khi bước xuống nghĩa trang bằng đá cẩm thạch, cô gọi giật anh lại, nói một câu “cảm ơn” dài bất tận.

Anh chỉ nhìn cô, cô không phân biệt được biểu hiện trên khuôn mặt anh là vẻ thờ ơ hay dịu dàng, dưới ánh chiều tà, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh khiến người ta cảm thấy vô cùng mê hoặc.

Sau đó, cô nghe thấy anh khe khẽ nói một câu.

“Đó là việc nên làm.”