Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

ThueSach.vn - Đen Trắng Chương 13 (Triêu Tiểu Thành)

ĐEN TRẮNG CHƯƠNG 13

Có một điểm mà Kỷ Dĩ Ninh đáng được biểu dương, đó là không bám riết lấy người khác, chỉ cần đưa cô một quyển sách, cô có thể yên lặng suốt cả ngày.

Đường Dịch đã từng đưa cô đến tham dự một bữa tiệc nhỏ, nhưng chiếc váy dạ hội hở lưng hôm đó của Kỷ Dĩ Ninh không biết đã chạm phải sợi dây thần kinh nào của Dịch thiếu gia, giữa đường anh lại thay đổi ý định, không cho phép cô tham dự nữa. Anh thuê một phòng trong khách sạn, bảo cô ở đó đợi anh, còn nổi hứng không cho phép cô được ngủ. Kết quả là đến bốn giờ sáng, khi Đường Dịch quay lại, phát hiện ra Kỷ Dĩ Ninh vẫn một mình ngồi đợi anh suốt sáu tiếng đồng hồ, cả đêm ngồi đọc cuốn Tân Hoa tự điển trên tay.

Tối nay, Kỷ Dĩ Ninh cũng cầm một quyển sách lên đọc như vậy.

Hãy xem tiêu đề của cuốn sách nhé: Hệ thống của xã hội. Lại xem tên tác giả: Paul-Henri Thiry Nam tước D’Holbach.

Chính vào lúc Kỷ Dĩ Ninh đang cúi đầu đọc hết trang thứ 102, giơ tay chuẩn bị lật sang trang tiếp theo, bỗng nhiên một bóng đen to lớn trước mặt ôm trọn lấy người cô.

Cô ngẩng đầu lên theo bản năng.

Còn chưa kịp nhìn rõ, cô không kịp đề phòng, đã bị người ta vòng tay ôm ngang eo.

“… Ơ?”

Quyển sách rơi từ trên tay xuống đất, Kỷ Dĩ Ninh bối rối níu cánh tay của người mới đến. Chiếc áo sơ mi bằng chất liệu thượng hạng, mang đậm nét đặc trưng của Đường Dịch.

“Lại đây với anh.”

Một giọng điệu không cho phép người ta phản kháng.

“Thôi…” Cô có chút áy náy: “Em không hiểu mấy thứ đó, qua đấy cũng chỉ làm anh mất hứng mà thôi.”

Kiểu từ chối này căn bản là không có tác dụng đối với một người luôn coi chủ ý của mình là quyết sách như Đường Dịch.

Anh ôm cô, quay người bước đi.

“Mất hứng hay không mất hứng, anh đã nói là được.”

Khi Đường Dịch ôm Kỷ Dĩ Ninh đi tới, phía Tô Tiểu Miêu dường như đang muốn sôi trào. Ban nãy Đường Dịch đã sát hại cô liền hai ván, sát hại đến nỗi hai mắt của Tiểu Miêu đỏ như mắt thỏ.

Mặc kệ những ánh mắt đỏ rực xung quanh, Đường Dịch vẫn tỏ thái độ như đang đùa mà không phải đùa, không buồn để ý tới những câu hiệu triệu của Tiểu Miêu, uể oải kéo Kỷ Dĩ Ninh ngồi lên đùi mình.

Một giây sau, Đường Dịch cầm lấy một quân Át cơ đặt vào lòng bàn tay của Kỷ Dĩ Ninh, ngón tay vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay cô, động tác như trêu chọc.

“Chơi giúp anh hai ván.”

Câu nói ấy vừa thốt ra, thái độ của mọi người có mặt tại đó rất khác nhau.

Tô Tiểu Miêu thì kinh ngạc mừng rỡ, Đường Kình thì trầm ngâm suy nghĩ, còn những người khác lại tương đối hiếu kỳ.

Kỷ Dĩ Ninh trợn tròn mắt, “Anh biết là em không biết chơi mà.”

Đường Dịch vờ như không nghe thấy, ghé sát vào môi cô, cười nói: “Anh sẽ dạy em.”

“Không được, không được đâu.” Kỷ Dĩ Ninh không hy vọng Đường Dịch sẽ buông tha cho cô, vậy là cô quay người sang nói với Tiểu Miêu: “Chị thật sự chưa từng chơi bao giờ.”

Tiểu Miêu thấy hiếu kỳ: “Vậy hồi còn đi học, chị chơi cái gì?” Nhớ lại hồi cô còn học đại học, thức thâu đêm chơi trò Địa chủ là chuyện bình thường mà.

Kỷ Dĩ Ninh không nói gì.

Tiểu Miêu càng hiếu kỳ: “Nói đi, nói đi, chị lớn bằng ngần này rồi còn không biết chơi bài, không biết chơi thì chơi những trò gì chứ?”

Trong tình huống bức cung, Kỷ Dĩ Ninh không thể không cúi đầu khai nhận.

“Đọc một vài quyển sách triết học và vẽ tranh…”

Tiểu Miêu, Đường Kình, Đường Dịch, Kỳ Hiên: “…”

Tiểu Miêu ôm chầm lấy eo của Đường Kình, đau khổ nói: “Đường Kình, em có lỗi với anh, Đường Dịch đã lấy được một thục nữ, còn anh lại lấy được một lưu manh.”

Đường Kình, Dĩ Ninh, Đường Dịch, Kỳ Hiên: “…”



Thay người khác, thắng thua thật khó dự liệu.

Cho dù có Đường Dịch ở bên cạnh hỗ trợ, một người như tờ giấy trắng – Kỷ Dĩ Ninh không thể là đối thủ của Tô Tiểu Miêu, người cứ một vài ngày lại lượn qua các sòng bạc một lần.

Hai đều, hòa.

Không biết sợi dây thần kinh nào của Tô Tiểu Miêu đã bị kích động, cô chống nạnh cười ha hả. Cô càng cười, Kỷ Dĩ Ninh càng cảm thấy bản thân mình vô dụng, một người da mặt vốn mỏng, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng của cô lúc này như thế nào.

Đường Kình véo một cái vào eo của cô, khe khẽ cảnh cáo: “Em vừa phải một chút cho anh.” Cô nàng này đã bị Đường Dịch áp bức lâu rồi, không bắt nạt được Đường Dịch thì quay sang bắt nạt vợ của anh, một kiểu mềm nắn rắn buông điển hình. Cô cũng không thử nghĩ xem Đường Dịch là người như thế nào, con người Đường Dịch này có thù ắt phải báo thù, chọc giận anh rồi sau này chắc chắn sẽ gặp hạn.

Tô Tiểu Miêu đang trong lúc hưng phấn, đâu để lọt tai những lời nói đó, cứ luôn miệng hét lên đòi truy sát ván đấu cuối cùng.

Đường Dịch không nói gì, ung dung chơi một quân bài trong tay, không thể nhận ra trong lòng anh đang nghĩ gì, bình thản lấy bài, thần thái thoải mái tiếp nhận ván bài cuối cùng.

Người hầu bài quay mặt về phía Đường Dịch, kính cẩn nói: “Nhà cái, mời lật bài.”

Đường Dịch không nhúc nhích, đầu ngón tay khẽ nâng một góc quân bài lên, nhưng không hề lật. Ngón tay thon dài của Đường Dịch gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt bình thản.

Kỷ Dĩ Ninh – người đang ngồi trên đùi anh đã nhắm mắt lại.

Ở vị trí của cô, có thể nhìn một cách rất rõ ràng các quân bài của anh. Trong tay anh có quân Át cơ cuối cùng, là vốn liếng quyết định ván bài đó thắng hay thua.

Kỷ Dĩ Ninh cúi đầu.

Anh ra tay là thắng, khi cô chơi lại thua một cách khác thường.

Kỷ Dĩ Ninh lúc này rõ hơn bao giờ hết, cô không thuộc về thế giới của anh.

Những thứ anh biết, cô đều không hiểu, vậy là cô bỗng nhiên nhận ra, hóa ra anh và cô cách nhau xa như vậy.

Đường Dịch khẽ ngước mắt lên, liếc nhìn, khuôn mặt nhìn nghiêng tĩnh lặng như nước của Kỷ Dĩ Ninh có chút dấu tích của sự bi thương vừa lướt qua.

Phía bên kia, Tô Tiểu Miêu đập bàn hò hét: “Thời gian chính là sinh mệnh! Lật bài, lật bài đi!”

Đường Dịch chớp mắt một cái, một thần sắc không rõ ràng sáng lên trong mắt anh, lật ngón tay, lộ rõ quân bài cuối cùng.

Một khoảng lặng.

Sau đó, chỉ thấy mông của Tô Tiểu Miêu bật tung lên, ôm chặt lấy Đường Kình hét vang thất thanh: “Ông… đây… thắng… rồi!”

Đường Kình cũng vô cùng kinh ngạc, ôm chầm lấy cô, nói: “Ừm, em quả thực đã thắng rồi.”

Thiệu Kỳ Hiên chăm chú nhìn lên bàn chơi, rồi lại quay sang nhìn Đường Dịch, cuối cùng liếc nhìn Tiểu Miêu, thốt lên một câu giống hệt câu nói của Đường Kình: “Tiểu Miêu thắng rồi.”

Kỷ Dĩ Ninh vô cùng kinh ngạc trước những tiếng kêu của họ, cô mở mắt nhìn về phía bàn chơi.

Quân bài phía dưới cùng, đâu thấy bóng dáng của quân Át cơ.

Trên bàn là một quân K tép im lìm nằm đó, tuyên bố rằng Đường Dịch đã thua cuộc.



Kỷ Dĩ Ninh kinh ngạc, quay người nhìn về phía anh: “Ban nãy rõ ràng anh…” Cô rõ ràng là đã nhìn thấy trong tay anh sở hữu quân Át cơ, quân bài quyết định phần thắng thua mà.

“Ban nãy sao cơ?” Đường Dịch làm ra vẻ như hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, vuốt ve khuôn mặt cô, cười: “Chết thật, làm thế nào bây giờ, anh thua rồi.”

Tô Tiểu Miêu sướng tới phát cuồng, chỉ tay về phía Đường Dịch cười lớn: “Có gan đánh cược thì phải chịu thua đi!” Âm thanh hưởng ứng đồng loạt vang lên.

Đường Dịch mỉm cười, không nói gì.

Anh bỗng nhiên nhìn Kỷ Dĩ Ninh, đưa tay luồn sâu vào mái tóc cô, từng chút, từng chút một, động tác mang theo một sự ám thị không rõ ràng.

Kỷ Dĩ Ninh bị anh vuốt ve đến nỗi toàn thân run rẩy: “Anh… anh muốn làm gì vậy?”

Đường Dịch hỏi một cách tùy hứng: “Em biết khiêu vũ chứ?”

“Biết một chút, ví dụ như điệu Waltz.”

Đường Dịch mỉm cười day day huyệt thái dương. Anh đã đoán đúng, thứ mà cô biết, quả nhiên là một loạt những quy tắc cần thiết của một thiên kim tiểu thư, những thứ khác, e rằng ngay cả xem cô cũng chưa từng xem qua.

Kỷ Dĩ Ninh nhìn biểu hiện của anh, bỗng nhiên có một dự cảm không lành. Đường Dịch, cùng người nhà, bạn bè của anh, so với con người cô trước đây, hoàn toàn không cùng một thế giới, vì vậy, tạm thời cô vẫn có cảm giác e sợ với họ. Kỷ Dĩ Ninh bắt đầu có chút lo sợ, không kìm nén được ý muốn rút lui. “Em đi đọc sách đây, quyển sách ban nãy em còn chưa đọc xong…”

Đường Dịch bỗng nhiên nắm chặt bàn tay phải của cô.

“Nhảy một điệu rồi hãy đi.”

Kỷ Dĩ Ninh muốn từ chối: “Em… em không có sở trường về những thứ đó.”

Đường Dịch bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh chậm rãi đưa tay lên, cởi ba khuy áo bằng thủy tinh phía trên cùng của áo sơ mi. Cô nhìn ngón tay anh lướt qua lớp da trong làn áo sơ mi, từng chiếc khuy áo bằng thủy tinh được ngón tay cong cong của anh cởi tung, sau đó, anh cởi cúc áo ở cổ tay, xắn lên ngang bắp tay, động tác đầy mê hoặc, rung động lòng người. Kỷ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mặt trong dáng vẻ này, chỉ cảm thấy ngay cả nhịp tim cũng trở nên không bình thường nữa rồi, từng chút, từng chút một khiến cô bối rối không biết phải làm sao.

Anh khiến cô ghi nhớ thật kỹ người đàn ông trước mắt này, không phải ai khác, mà là Đường Dịch.

Nét nho nhã được trút bỏ, sự gợi cảm lại quay về.

“Nhảy với anh một điệu.”

Vừa dứt lời, Đường Dịch bỗng nhiên bế bổng Kỷ Dĩ Ninh lên, bất chấp sự kinh ngạc của cô, tiến về phía trung tâm sàn nhảy, xung quanh, ngoài Tô Tiểu Miêu và một vài người biết rõ sự tình ra, những người khác đều không hiểu rõ nguyên do, bất giác ồn ào, bàn tán sôi nổi.

Thái độ của đám người quen thân với Đường Dịch rất khác nhau.

Thiệu Kỳ Hiên xoa cằm, hiểu ra, “Đường Dịch… muốn nhảy điệu đó ư?”

Tô Tiểu Miêu cười hì hì: “Đương nhiên rồi, nếu không, việc em liều mạng chơi với anh ấy chẳng phải là đã chịu thiệt sao?!”

Thiệu Kỳ Hiên nói một cách đầy hiếu kỳ: “Trước đây, trong quán bar hay trong hộp đêm, Đường Dịch chỉ cần đứng giữa sàn nhảy, ngẫu hứng nhún nhảy vài nhịp, các cô gái phía dưới ai nấy đều bị hút hồn đoạt vía. Ôi, anh nghĩ, đám con gái các em thật sự thích chút tài lẻ đó của cậu ấy đến vậy sao?”

Tiểu thư Tô Tiểu Miêu của chúng ta quả đúng là một cô gái ngoan ngoãn thành thực, vừa chuyển động vừa gật đầu: “Ôi chao, mỹ nam mà, ai lại không thích ngắm chứ, cái đó gọi là hứng thú thẩm mỹ, hiểu không?”

Đường Kình bỗng cảm thấy không thoải mái.

Mặc dù biết rõ Tô Tiểu Miêu chỉ nói chơi thôi, cô ấy đôi khi cũng chẳng buồn để ý xem mình đang nói gì, nhưng, chỉ cần người chồng nghe thấy vợ của mình công khai bày tỏ sự thích thú với người đàn ông đẹp trai hào hoa khác, cho dù cô ấy nói thật hay nói đùa, thì ai cũng có phản ứng giống Đường Kình.

Tô Tiểu Miêu là một người vô cùng nhanh nhạy, vội vàng xoa dịu Đường Kình, ôm chầm lấy cổ anh, cả người cô nằm rạp lên lưng anh, cắn vào tai anh, mỉm cười thì thầm: “Tuy nhiên, dù có đẹp đến mấy cũng không bằng Đường Kình của em.”

“…”

Ai muốn so sánh điều này với người đàn ông khác cơ chứ!

Đường Kình lập tức bật cười, gí tay vào trán cô: “Cảm ơn lời khẳng định nhé!”

“Hì hì, đừng khách sáo!” Lại đã đón nhận rồi. Quả nhiên, về độ dày của da mặt, không ai có thể sánh được với Tô Tiểu Miêu. Đường Kình nhìn điệu bộ che miệng cười vụng trộm khi thấy anh tỏ ra ghen tức của cô, không kìm nén được, giữ chặt phía sau gáy cô, ban cho cô một nụ hôn mang tính
trừng phạt.

Chính vào lúc đám đông đang xúi giục, cười nói, Đường Dịch bế Kỷ Dĩ Ninh tiến vào giữa sàn nhảy, búng tay ra lệnh cho người phụ trách âm nhạc tại hiện trường.

“Latin.”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng reo hò đinh tai nhức óc.

Một Kỷ Dĩ Ninh luôn dịu dàng ngoan ngoãn, sao có thể quen với trường hợp này, cô rất hoảng sợ, khẽ run rẩy: “Đường Dịch.”

Đường Dịch dịu dàng ôm cô từ phía sau, khẽ khàng nói: “Em đã từng hỏi anh, con người thật của anh như thế nào. Giờ đây, anh sẽ cho em chứng kiến một chút…”

“Ầm!” Một tiếng động hệt như bom nổ, âm thanh mạnh mẽ chát chúa bao trùm cả căn phòng.

“Kỷ Dĩ Ninh.” Gọi tên cô, người đàn ông uốn cong môi dưới, tư thế đầy lôi cuốn, thể hiện điệu mời chào đầy mê hoặc với cô: “Chào mừng em đã đến với thế giới của anh.”