Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

ThueSach.vn - Đen Trắng Chương 12 (Triêu Tiểu Thành)

ĐEN TRẮNG CHƯƠNG 12

Tô Tiểu Miêu vừa dứt lời, khoan không nói tới phản ứng của Đường Dịch như thế nào, riêng Đường Kình ở bên cạnh thì thật sự sa sầm nét mặt.

Túm lấy cổ áo phía sau của cô như túm một chú gà, Đường Kình chăm chú nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Tô Tiểu Miêu, em lại trốn tới sòng bạc để chơi đấy à?!”

Đối với Đường Kình, ỷ thế người khác một cách hợp thời mới là thượng sách!

“Ai, ai tới sòng bạc chơi chứ!” Kiên quyết với thái độ dù đánh chết cũng không chịu thừa nhận, cô oán giận liếc nhìn anh: “Người ta trước khi lấy anh vốn là một cô gái xinh đẹp luôn giữ tròn bổn phận đấy nhé.”

Khoan đã, trọng tâm không phải là điều đó chứ nhỉ…?

Nhưng hễ nhắc tới những mẹo vặt của Tô Tiểu Miêu, đầu óc của Đường Kình cũng bắt đầu rối loạn, không còn nắm vững được trọng tâm câu chuyện nữa: “Vậy sau khi lấy anh rồi thì sao?”

“Hì, tối nào em chẳng được anh kiểm tra một lượt, anh không biết sao?”

“…”

Đường Kình nhất thời không biết nói gì nữa. Cô thỏ con láu lỉnh này, về mặt giảo hoạt thì không ai bằng.

“Tóm lại, trước đây anh đã từng nói em không được phép tới sòng bạc.” Đường Kình rầu rĩ, anh cũng biết rất ít người có thể quản lý được con người của Tô Tiểu Miêu, nhưng nếu anh không quản nữa, cô ấy sẽ thật sự chẳng coi trời đất ra gì: “Em nghe cho rõ đây, cho dù Đường Dịch nhường em, em cũng không thắng nổi anh ấy đâu.”

“Yên tâm đi, yên tâm đi.” Tô Tiểu Miêu xua xua tay, giơ tấm séc còn để trống lên: “Chỉ chơi một lần này trong ngày hôm nay thôi, ăn Tết vui vẻ mà, sau này nhất định không chơi nữa, tuyệt đối không chơi!”

“Thế nào hả, anh Dịch?”

Thuyết phục được Đường Kình, điệu bộ đắc ý cáo mượn oai hùm của Tô Tiểu Miêu lại được khôi phục. Nhưng Đường Dịch không dễ đối phó như Đường Kình, cô phải tập trung hỏa lực mới được.

Đường Dịch dường như không cần phải động não suy nghĩ, xòe tay ra, giọng nói uể oải: “Được.”

Tô Tiểu Miêu lập tức trở nên vui sướng: “Không được hối hận đâu đấy!”

Đường Dịch bật cười.

Cho dù cô ấy có giở hết công phu của một chú mèo ba chân, cho dù Đường Kình có lòng ngấm ngầm giúp đỡ cô, thì cô cũng không phải là đối thủ của anh.

Đường Dịch chơi với cô như chơi với một đứa trẻ nhỏ: “Bắt đầu đi, quy tắc cuộc chơi.”

Tiểu Miêu hắng giọng, bắt đầu nói về quy tắc.

“Hôm nay sẽ chơi Chemin de fer, Baccarat[1], chơi năm ván, thắng ba ván sẽ về nhất, nhà cái được quyết định bằng cách rút thăm, có vấn đề gì không?”

“Không…” Một giọng nói vô cùng uể oải.

Với chút trình độ này của cô, Đường Dịch căn bản không cần phải động não suy nghĩ.

Thiệu Kỳ Hiên ghé sát vào tai Đường Dịch, thì thầm một cách đầy hiếu kỳ: “Hôm nay tính kiên nhẫn của cậu tốt nhỉ?”

“Ừm.” Dịch thiếu gia của chúng ta uể oải trả lời: “Ba ván là hạ gục cô ấy. Nhảy Latin chứ, để xem Đường Kình đã giúp cô ấy thu dọn cái đống thối nát đó như thế nào.”

“…” Thiệu Kỳ Hiên lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, dường như đã nhìn thấy toàn bộ tâm hồn đen tối của anh: “Sao lại có kiểu anh trai như cậu nhỉ, vô cùng hứng thú nhìn em trai và em dâu thân mật trước mặt mọi người.”

Đường Dịch quay đầu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ đùa giỡn, “Cậu có cảm thấy Đường Kình giống kiểu người có thể thân mật với người khác ngay trước mặt mọi người không?”

“Tuyệt đối… không giống.”

“Vậy là đúng rồi.” Đường Dịch xoa xoa cằm, câu nói thể hiện rõ ý đồ đen tối: “Cuối cùng Đường Kình nhất định sẽ đem tiền ra để giải quyết, sao có thể bỏ qua cơ hội đày đọa Đường Kình được.”

Thiệu Kỳ Hiên: “…”

Vậy là, cuộc chơi bắt đầu.

Nhìn thấy đồng chí Tô Tiểu Miêu cứ anh dũng mà hy sinh một cách lẫm liệt, Đường Kình đưa tay lên ôm trán, không thể tiếp tục theo dõi được nữa…

[1] Baccarat: Được coi là một cách đánh bài đầy trí tuệ và tinh tế, ngay từ khi ra đời, Baccarat đã được mặc định như một trò chơi đặc quyền của giới thượng lưu. Ở thế kỷ XIX, thậm chí các sòng bài còn đặt những phòng riêng biệt cho người chơi môn đánh bài này. Với giới thượng lưu của châu Âu, nếu thường xuyên đánh bài Baccarat thì có thể được hiểu là người giàu và nổi tiếng. Chemin de fer là một trong hai hệ thống chơi bài Baccarat.

Nếu như người chơi không phải là vợ yêu của anh, anh đã không buồn xem kiểu cờ bạc không chút hồi hộp này.

Anh quá hiểu Đường Dịch. Đừng hy vọng con người này sẽ nhường nhịn, cũng đừng hy vọng con người này sẽ có trái tim của một anh hùng biết thương hoa tiếc ngọc đối với vợ của Đường Kình. Cho dù Tô Tiểu Miêu giờ đây là một thiếu nữ độc thân, với tính cách lạnh lùng khi đối xử với phụ nữ từ trước tới nay của Đường Dịch, anh tuyệt đối cũng sẽ không nể tình, đừng nói đến chuyện giờ đây Tô Tiểu Miêu đã là người của Đường Kình, Đường Dịch càng không thể nương tay.

Đường Kình không phải là một kẻ ngốc, ngay từ đầu đã nhìn ra mục đích cuối cùng của con người đen tối kia là muốn nhắm tới bản thân mình, anh dường như đã có thể tưởng tượng ra anh chàng kia sau khi thắng sẽ nói rằng: “Ừm? Không muốn thực hiện lời hứa ư? Thế này nhé, đương nhiên cũng không phải là không có cách, để xem Đường Kình cậu có bao nhiêu thành ý đây…”

Đường Kình có chút đau lòng.

Tô Tiểu Miêu không có tài năng gì khác, tài năng tiêu tiền giúp anh thì đúng là càng ngày càng phát triển…

Đúng như dự liệu, đồng chí Tô Tiểu Miêu đã thua liền hai ván.

Chuẩn bị tới ván thứ ba.

Tiểu Miêu nhoài người ra bàn, bỗng nhiên “ơ”một tiếng, ngẩng đầu lên hỏi: “Ninh Ninh đâu rồi?”

Một câu nói khiến Đường Dịch hỏi phân tâm.

“Cô ấy mệt rồi.” Anh lạnh lùng giải thích: “Cô ấy đang đọc sách trong phòng khách.”

Tiểu Miêu kéo dài giọng: “Ồ…”

Vô cớ lại khiến Đường Dịch cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Ban nãy, ăn cơm tối xong, Kỷ Dĩ Ninh thu dọn một chút, liền khẽ thì thầm với anh: “Em qua bên kia nghỉ ngơi một lát”, anh gật đầu, không nghĩ ngợi quá nhiều, đưa cô đến ngồi xuống sofa, đắp một tấm chăn lông lên người cô rồi để cô ngồi một mình.

Sự rút lui của cô cứ lặng lẽ cho tới tận bây giờ, tồn tại một cách tĩnh lặng, dường như cố ý muốn người ta quên cô đi.

Đường Dịch kín đáo đưa mắt nhìn về phía đó.

Anh chỉ nhìn thấy bóng dáng Kỷ Dĩ Ninh đang lật giở những trang sách. Cô ngồi quay lưng về phía anh. Người từng học môn tâm lý học sẽ biết rằng, tư thế này ẩn chứa một tâm thế né tránh chủ quan.

Một cảm giác thương xót của người đàn ông bỗng nhiên nhen nhóm trong đêm khuya, khiến anh không thể chống lại được.

Ánh mắt của Đường Dịch dần dần sâu lắng, ban nãy anh đã không nhận ra, cô đang cố tình lảng tránh anh…

“Chị ấy cố ý đấy…”

Một giọng nói dèn dẹt bỗng nhiên vang lên.

Chỉ thấy hai bàn tay của Tiểu Miêu chụm lại thành hình một chiếc loa nhỏ, che ở trước miệng, khẽ khàng nói với anh: “Ban nãy khi ở trong bếp, Ninh Ninh nói với em rằng, chị ấy biết anh không thích đưa chị ấy đến những nơi đông người, vì vậy chị ấy sẽ tự động né tránh.”

Đường Dịch chớp mắt một cái, ánh mắt hiện rõ một thần sắc với hàm ý không rõ ràng.

“Chị ấy còn nói…” Tiểu Miêu tiếp tục nói với Đường Dịch qua chiếc loa nhỏ được làm bằng hai bàn tay: “Chị ấy biết anh không muốn thừa nhận chị ấy trước đám đông, cũng biết anh không thích chị ấy cứ giữ mãi thân phận bà Đường không chịu buông ra, nên chị ấy sẽ tác thành cho anh, sẽ không phản đối lại quyết định của anh.”

Cô ấy biết lặng lẽ rút lui trong đám đông ồn ào, tránh xa tầm mắt của đám đông, rời xa vị trí bên cạnh anh, sau đó một mình tưởng nhớ và đau lòng ở nơi mà anh không nhìn thấy.

Có một chuyện, không biết ai có thể hiểu được? Yêu thích một người, khi thực sự yêu thích đến một mức độ nào đó, sẽ không thể nói ra được và cũng không thể nói rõ ràng được.

Ai bảo người mà cô đem lòng yêu thương lại chính là Đường Dịch, chắc chắn sẽ phải chịu tổn thương về mặt tình cảm.

Hơn nữa, người phải chịu tổn thương đó, thường sẽ phải từ bỏ nhiều hơn, cũng rút lui nhiều hơn, giống như Kỷ Dĩ Ninh, từ khi ở bên Đường Dịch, đã đánh mất ý định phản kháng rồi.