Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

Đọc Truyện Khiêu Vũ Lúc Nửa Đêm (Julia Quinn) - Giảm 86% | ThueSach.vn

ThueSach.vn - Thuê Sách Khieu Vu Luc Nua Dem (Julia Quinn) - Giảm 86% Giá Bìa: " Vì sao chúng ta lại nhắm mắt khi ngủ, khi khóc, khi tưởng tượng, khi hôn nhau, khi cầu nguyện? Bởi vì những gì đẹp nhất trên thế gian này chẳng thể nào nhìn thấy bằng mắt mà phải được con tim cảm nhận. Và với anh, em là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này.…"

Khiêu Vũ Lúc Nửa Đêm (Julia Quinn)



Giá bìa: 112,000 VNĐ

Giá thuê: 16.000 VNĐ (Giảm 86%)

"Khiêu vũ lúc nửa đêm" là cuốn sách kể về câu chuyện tình tuyệt đẹp của nàng tiểu thư xinh đẹp, thông minh cùng vị Huân tước gần như đã cạn kiệt hi vọng vào tình yêu.

Khi một người đến cầu hôn nói thẳng với Arabella Belle rằng nhờ vào vẻ đẹp cùng sự giàu có mà cô sở hữu, anh ta sẵn sàng cho qua chuyện nàng có khuynh hướng trở thành một nữ học giả, Belle quyết định lui về quê ở ẩn. Trong thời gian lưu lại nhà anh chị họ - ông bà bá tước Ashbourne, Arabella không bao giờ ngờ được mình sẽ chạm trán với Huân tước John Blackwood - một anh hùng thời chiến tranh. Anh ta khiến nàng tò mò và dành nhiều thời gian để suy nghĩ hơn bất cứ người đàn ông nào trước đó.

John đã sống qua những thời khắc kinh hoàng nhất của chiến tranh. Vết thương ở chân khiến anh đau đớn, nhưng điều ám ảnh anh nhất vẫn là ký ức đau buồn về việc không thể bảo vệ một cô gái Tây Ban Nha nơi mình từng đóng quân.

Khi tiểu thư Arabella xuất hiện, nàng như một cơn gió mùa xuân tươi mát thổi qua cuộc đời của chàng Huân tước. Nàng bướng bỉnh, thích vui đùa, trêu chọc anh. Nàng khiến anh thèm được sống trở lại. John bất ngờ hành động như một người khác. Bỗng dưng anh muốn làm thơ, rồi ngẫu hứng đột nhập vào phòng nàng trong một đêm tối trời để khiêu vũ cùng nàng khi đồng hồ điểm mười hai giờ khuya...

Sách Hay Cùng Thể Loại:
Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng (Julia Quinn)



Giá bìa: 102,000 VNĐ

Giá thuê: 13.000 VNĐ (Giảm 87%)

Trích Đoạn:

Kent, Anh Quốc Tháng Sáu, 1809

Robert Kemble, Bá tước Macclesfield, chưa bao giờ là người có tâm hồn lãng mạn, nhưng khi anh nhìn thấy người con gái ấy bên hồ, anh ngay lập tức biết mình đã yêu.

Không phải do vẻ đẹp của cô. Với mái tóc đen cùng chiếc mũi bướng bỉnh, cô chắc chắn trông rất quyến rũ, nhưng anh đã thấy nhiều phụ nữ còn đẹp hơn thế trong các buổi vũ hội ở Luân Đôn.

Không phải do sự thông minh của cô. Anh chẳng có lý do nào để tin rằng cô ngốc nghếch, nhưng anh chưa từng giao tiếp với cô thì làm sao có thể cam đoan về trí tuệ của cô được.

Chắc chắn cũng không phải do sự duyên dáng của cô. Hình ảnh đầu tiên của cô mà anh nhìn thấy là khi cô trượt chân khỏi một tảng đá ẩm ướt, đôi tay khua khoắng loạn xạ. Cô ngã xuống một tảng đá khác với tiếng huỵch lớn, theo sau là một tiếng thét cũng lớn tương đương. “Bực quá”, rồi cô vừa đứng dậy vừa xoa xoa cái mông đau đớn của mình.

Anh không thể nào lý giải. Tất cả những gì anh biết là cô hoàn hảo.

Anh tiến lên trước, vẫn ẩn mình sau hàng cây. Cô đang nhón chân bước từ hòn đá này sang hòn đá khác, và bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể thấy rằng cô lại sẽ ngã, bởi tảng đá cô sắp giẫm lên phủ đầy rêu, và...

Tõm!

“Trời ơi, trời ơi!”

Robert không thể ngừng ngoác miệng cười khi cô chật vật leo lên bờ. Vạt váy của cô ướt đẫm, và đôi giày cô đang mang hẳn cũng bị hỏng luôn rồi.

Anh nghiêng người tới, nhận thấy đôi giày của cô vẫn nằm dưới ánh nắng, có lẽ cô đã bỏ lại chúng ở đó trước khi nhảy nhót trên bãi đá. Cô gái thông minh, anh hài lòng nghĩ.

Cô ngồi bệt xuống bờ hồ đầy cỏ và bắt đầu vắt khô vạt váy, Robert thỏa thích nhìn bắp chân trần của cô. Anh tự hỏi không biết cô cất mớ tất của cô đi đâu rồi.

Và sau đó, như thể được giác quan thứ sáu chỉ có ở phụ nữ mách bảo, cô bỗng ngẩng phắt đầu lên và nhìn quanh. “Robert?”, cô gọi, “Robert! Ra đây ngay”.

Robert sững người, chắc chắn anh chưa bao giờ gặp cô trước đây, chắc chắn họ cũng chưa bao giờ được giới thiệu với nhau, và thậm chí còn chắc chắn rằng dù có được giới thiệu với nhau đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ gọi thẳng tên anh như vậy.

“Robert”, cô nói, giờ thì gần như hét với anh. “Yêu cầu trình diện ngay lập tức.”

Anh rời khỏi hàng cây. “Như mong muốn của cô, thưa tiểu thư.” Anh nói với cái cúi chào nhã nhặn.

Miệng cô trễ xuống. Cô chớp mắt và vội vàng đứng dậy. Rồi hẳn cô cũng nhận ra mình đang nắm chặt vạt váy trong tay, để lộ đầu gối cho toàn thế giới chiêm ngưỡng, thế là cô thả váy xuống. “Anh là tên quái nào thế?”

Anh trưng ra điệu cười nhếch miệng tuyệt vời nhất của mình. “Robert.”

“Anh không phải Robert”, cô lắp bắp.

“Tôi thì nghĩ khác đấy”, anh nói, thậm chí không buồn che giấu vẻ thích thú của mình.

“Hừm, anh không phải Robert của tôi.”

Cơn sóng ghen tuông thình lình ào qua người anh. “Vậy Robert của cô là ai?”

“Đó là... đó là... Tôi không thấy có gì liên quan đến anh cả.”


ThueSach.vn