Thuê Sách Bùi Sơ Ảnh

Giá bìa: 96,000 VNĐ
Giá thuê: 13.000 VNĐ (Giảm 86%)
Rốt cuộc, anh cũng hiểu vì sao cô lại xem Nàng tiên cá một cách nghiêm túc như thế. Nàng tiên cá yêu hoàng tử, nhưng hoàng tử không hề biết nàng mới là người năm xưa. Anh biết cô yêu anh, nhưng không biết tình yêu ấy như thế nào.
Anh biết cô yêu anh, nhưng không biết lại sớm như vậy.
Anh biết cô yêu anh, nhưng không biết rằng cô đã từng tuyệt vọng về tình yêu ấy.Cố Diễn Trạch lặng người. Giờ thì anh đã hiểu vì sao Tưởng Phương Vũ lại tuyệt vọng đến thế.
Trách nhiệm lớn nhất cuộc đời tôi chính là đem lại hạnh phúc cho người tôi yêu.
Tôi sẽ làm mọi thứ để người tôi yêu được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc của cô ấy không phải là tôi.
…
"Nếu sau này chúng ta cùng thích một cô gái thì sao?”
"Đương nhiên mình sẽ nhường cậu rồi!”
Sách Hay Cùng Thể Loại:
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Lục Xu)

Giá bìa: 120,000 VNĐ
Giá thuê: 16.000 VNĐ (Giảm 87%)
Trích Đoạn:
Vương Y Bối nhất định không ngờ được rằng, khi cô vừa từ Mạc Xuyên trở lại quê nhà Yên Xuyên lại được nghênh đón bởi cái câu cửa miệng “Không hợp thời tiết” của bác sĩ.
Cô nhớ rõ, mùa hè Yên Xuyên không quá khô nóng như vậy, nhưng vừa đặt chân lên mảnh đất ấy, hương vị cố hương quen thuộc mà cô luôn nghĩ tới dường như đã nhường chỗ cho cái khô nóng của mùa hè. Cô chợt nhớ lại một thành phố lúc nào cũng ôn hòa, mát mẻ, giống như vòng tay người yêu, không quá nóng, cũng không quá lạnh. Nhưng hôm nay Yên Xuyên xa lạ này, khiến cô đứng lặng ở sân bay thật lâu.
Cô đã trở về, về với thành phố thân thuộc mà xa xôi.
Kéo vali hành lý, cô một mình đi tìm nơi ở công ty đã sắp xếp. Ngồi trên taxi một lúc, cô mới cảm thấy, hóa ra chính mình cũng đã thay đổi, nếu như ở một thành phố xa lạ, hẳn sẽ không dám sống một mình. Còn cô lúc này, lại không hề lo lắng, như thế không hẳn là tốt, nhưng chí ít cũng có thể mỉm cười sẵn sàng chờ đón tương lai sắp tới. Mất một lúc lâu, cô mới tìm được người phụ trách tiếp đón mình. Ban đầu cô vốn định đi tàu hỏa, đến phút chót thì đổi ý định, rồi mãi đến lúc xuống sân bay mới thông báo cho người kia, cứ chậm trễ như vậy, nên quá trưa mới sắp xếp xong xuôi hành lý. Nằm dài trên chiếc giường lớn, cô tranh thủ nghỉ ngơi một lát, nào ngờ ngủ thẳng đến gần tối.
Tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người khô nóng, liền mở điều hòa. Sau đó bụng đau dữ dội, cô vội vàng đi tới phòng khám. Sau khi được truyền xong một bình nước biển, cô lại ôm gương mặt tái nhợt, mệt mỏi lết về nhà.
Nghỉ ngơi một lúc, cô gọi điện cho mẹ, không nói mình bị ốm, chỉ đơn giản kể lại mấy chuyện vụn vặt khi vừa đến Yên Xuyên. Ở đầu dây bên kia, mẹ không còn hay lảm nhảm than phiền như trước đây, thay vào đó là nhẹ nhàng quan tâm, hỏi han cô. Sau khi biết chuyện cô trở lại Yên Xuyên, mẹ rất vui, nói liên tục…
Đặt di động sang một bên, cô lại nằm vật ra giường, lấy khăn ướt đắp kín mặt. Ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ quay lại nơi đây, nhưng cuối cùng, cô đã trở lại. Thành phố này là nơi cô ở phần lớn thời gian trong cuộc đời mình, lưu giữ tuổi thanh xuân tràn đầy nụ cười và nước mắt của cô, những kỉ niệm in sâu trong tâm trí, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Lần này Vương Y Bối ngủ thật sâu, mặc kệ thời gian, chỉ cần ngủ thoải mái một giấc là tốt rồi.
Nửa đêm, đột nhiên có tiếng di động vang lên…
Vừa trở lại Yên Xuyên, cô vẫn chưa kịp đổi số, nên vẫn dùng số cũ như khi ở Mạc Xuyên. Ban đầu định sẽ đổi luôn khi đến, nếu không mỗi lần nhận điện thoại đều bị trừ phí (*), nhưng mà bận quá vẫn chưa đổi được. Nghe nói tốc độ 3G rất nhanh cho nên mọi người đều đang sốt sắng đi đổi số để có thể lên mạng với tốc độ phi thường. Nhưng cô lại chẳng quan tâm, chỉ một mực lo lắng việc đổi số di động mà thôi. Cho dù là cước phi di động vô cùng đắt, thậm chí trước đây cô đã từng vì tiền điện thoại mà phát sầu nhưng cô vẫn không hề có ý định đổi số di động. Cô muốn trong đời mình, ít nhất cũng phải làm được chuyện gì suốt một đời. Cái này rất đơn giản, có thể là cả đời dùng một chiếc lược, cả đời dùng một số điện thoại không đổi, những chuyện rất nhỏ, nhưng cô rất muốn trọn đời.
(*) ở Trung Quốc, cả người gọi và người nghe đều phải trả tiền điện thoại.
Cô mò mẫm lấy điện thoại từ dưới gối, cũng không nghĩ tới vấn đề phí cuộc gọi, lập tức ấn nút nghe, ngay cả đầu dây bên kia là ai cô cũng không kịp nhìn.
“Khuya như vậy còn chưa ngủ sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên, Vương Y Bối vẫn còn hơi mơ màng, xoa xoa đầu. Đối phương lại tiếp tục nói, “Này, hai hôm trước họp lớp, sao cậu lại không đi?
Lúc này Vương Y Bối mới có chút phản ứng, đầu dây bên kia là bạn trung học tốt nhất của cô – Lương Nguyệt, cô vừa ngồi dậy, vừa đưa tay bật đèn ngủ đầu giường, “Họp lớp?”
Kiểu nói ù ù cạc cạc của cô vào tai Lương Nguyệt, không hiểu sao lại khiến Lương Nguyệt khó chịu, “Cậu chưa nhận được đúng không? Thư mời mình gửi cho cậu trên QQ ấy? Cậu không đi, mình còn tưởng cậu…” Nói đến đây, Lương Nguyệt đột nhiên ngậm miệng.
ThueSach.vn