Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

ThueSach.vn - Khách Điếm Đại Long Môn Chương 3 (Tinh Dã Anh)

KHÁCH ĐIẾM ĐẠI LONG MÔN CHƯƠNG 3: Lần đầu gặp Tiểu Bạch

- Mau xem, mau xem này. Long tiểu thư đến rồi. Ái chà! Cô ấy vẫn còn chưa thay đồng phục đi nữa.

- Coi anh nói kìa. Cô ấy vẫn mặc đồng phục. Cô tiểu thư khuê các này cũng thật đáng thương. Mẹ vừa mới qua đời thì sản nghiệp của gia đình bị rơi vào tay con sói gian ác, một tay che cả bầu trời, ức lớn nạt bé. Mẹ cô vốn tưởng kiếm cho con gái một nơi nương tựa, nào ngờ lại đẩy con gái mình vào biển lửa. Nghe nói, ngày đầu tiên thành thân, còn chưa kịp động phòng thì cô ấy đã bị bỏ rồi.

- Tôi thấy mẹ cô ấy thật không tự lượng sức mình. Muốn ông chủ Long đó tướng mạo phi phàm, nhìn xa trông rộng, có thể để ý đến khuê nữ nhà bà ư? Nếu bà ấy sống lại được thì ông chủ Long đã bớt coi thường con gái bà hơn.

- Nói cũng phải. Đó chẳng phải là vì điều cấm kỵ với người vợ trước là cô ấy sao? Mấy năm không về. Nghe nói chỉ năm mới tết đến mới về kiểm tra khách điếm, ở dăm ba ngày rồi lại đi ngay.

- Xem ra cuộc đời Long tiểu thư bị huỷ hoại rồi. Có nói đi cũng phải nói lại. Ông chủ Long cũng không tồi, lúc nào cũng có các cô gái vây xung quanh.

- Kẻ vô đạo đức, hắn chỉ biết thuê các cô nương chưa chồng làm nha đầu phục vụ ở khách điếm, lôi kéo khách. Thật chẳng ra sao! Kẻ buôn bán đúng là kẻ buôn bán, ngoài tiền ra, trong đầu hắn trống rỗng.

Càng nghe đầu càng căng lên, bốc hoả. Cái gọi là thêm thắt đặt điều, ba cô sáu bà, lời nói ngon ngọt, miệng lưỡi thiên hạ là vậy. Từ ngày bị thành thân, bị bỏ giữa lúc bái đường, mấy năm đã trôi qua, tại sao không ai có thể cũng soi mói, thóc mách chuyện về cô vậy? Đúng là nhàn cư vi bất thiện, nhàn quá hoá lắm chuyện, ăn no không còn việc gì đến cứ lôi chuyện của cô ra để nói. Nhưng bao năm nay cô không làm gì. Dường như từ sau khi bị người ta làm hại, cô đã thay đổi, cô đã bị ép vứt bỏ cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Ngẩng mặt hứng chịu những lời đàm tiếu, cô sải bước bước vào bậu cửa Đại Long Môn khách điếm, phủi bụi đất trên người, cô sợ ông chủ nhìn thấy người mình dính cỏ đất. Dường như thế giới của cô và ông chủ hoàn toàn khác nhau. Cho dù người chồng trước đây của cô vẫn là ông chủ có bộ ria con kiến và khuôn mặt khôi ngô.

- 1227, cô lại đến muộn. Theo quy định của bản tiệm, cô bị trừ nửa canh giờ tiền công.

Nghe thấy chưa… 1227, tất cả là do chủ ý biến thái của tên Long Hiểu Ất biến thái đó. Nói gì thì cũng là tiện cho hắn ta quản lý. Tất cả những người làm thuê đều có mã số riêng. 1227… Mẹ ơi! Đó giống cái tên để gọi sao? Cô đường đường là đại tiểu thư nhà họ Long, thế mà đến đây cô lại biến thành 1227.

Tức giận cũng không dám thốt lên lời, nắm tay giơ lên của cô lại hạ xuống. Cô đổi bộ mặt thân thiện tiến lại quầy:

- Bác ơi, chú ơi, đại ca ơi, người ta vừa mới gặp một đám thổ phỉ đáng sợ ở ngoài thành, suýt nữa thì bị bọn chúng làm hại. Người ta phải chạy thục mạng mới…

- Tôi là 420, không phải là bác, chú, đại ca của cô. Trong giờ làm việc không gọi mã số bị trừ nửa canh giờ tiền công.

- …

- Trang phục không sạch sẽ, chỉnh tề trừ nửa canh giờ tiền công.

- …

- Làm dáng vô cớ trừ nửa canh giờ tiền công.

- Này! Ai quy định làm dáng cũng bị trừ tiền công thế?

- Ông chủ mới quy định mấy ngày trước.

- … – Chắc chắn là hắn cố ý. Không phải cái quy định dở hơi này rõ ràng là nhằm vào cô sao?

Cô đang thầm hỏi tổ tông mười tám đời của hắn thì nghe thấy tiếng “rầm rầm” ở cầu thang gỗ. Cô chỉ thấy một cô nha đầu chạc tuổi cô đang thở dốc từ trên lầu chạy xuống. Mắt cô ấy sáng lên như trông thấy Quan âm bồ tát cứu mạng, cô ấy nắm lấy tay cô.

- 1227, cô đến rồi. Trưởng quầy 420, chúng ta được cứu rồi.

- Sao thế? Tiểu… – Khuôn mặt cô thoảng thốt ngạc nhiên định gọi tên cô ấy, cô vội bịt miệng mình. Trước mắt cô như có muôn vàn ngôi sao quanh vòng vòng. Cô đứng trước cô nha đầu đó hỏi: – Cô… số mấy nhỉ? Tôi lại quên mất rồi.

- Tôi là 813!

- … Ồ… 8… 8… 813… – Hu! Sao cô lại lúng túng thế chứ? Tự nhiên lại tập báo mã số trước mắt mọi người. – Cô tìm tôi làm gì?

- Vị công tử ở trên lầu gọi một bàn đồ ăn, sơn hào hải vị, bào ngư tổ yến, vi cá tay gấu.

- Công tử đó để thừa và chúng ta có thể lấy ăn ư? – Mắt cô sáng lên khi nghĩ đến đồ ăn thì bị trưởng quầy giơ tay cốc cho một cái.

- Ăn cái đầu cô ấy. Chúng ta đang lo công tử đó không có tiền, là kẻ ăn quỵt.

- Haizzz! Tại sao? Người ta gọi một bàn thức ăn thì chắc chắn là người giàu có, túi tiền rủng rỉnh rồi. Sao có thể là kẻ ăn quỵt được chứ?

- Tôi thấy cô vẫn chưa học thuộc những lời dạy của ông chủ. Ông chủ đã sớm nhắc nhở, những kẻ ăn quỵt đó luôn luôn ăn mặc đàng hoàng, gọi một đống đồ ăn không thực tế, cơ hội hiếm có chắc chắn phải là món ăn đắt tiền, mới lạ gì đó. Điều tối kỵ nhất là những món đó cần có khách. Loại người ăn xong không chịu trả tiền, nhiều nhất chỉ là bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Tên này gọi đồ ăn mà lại không ăn, muốn xưng bá xưng vương sao?

- … Chắc hắn đã nghiên cứu và cũng đã từng làm kẻ ăn quỵt nên rất sành sỏi chăng. – Cô lườm trưởng quầy, hỉ mũi rõng rạc nói một tràng lý thuyết từ những kinh nghiệm thực tiễn: – Ông thuộc lời dạy của ông chủ như vậy, sao ông còn cho kẻ trên lầu kia cơ hội?

- Bởi vì… vị khách đó đã ngồi ở đây từ sáng sớm, cứ nửa canh giờ lại gọi đồ ăn một lần, hơn nữa lại càng lúc càng gọi đồ ăn đắt tiền nên chúng tôi mới biết. – Trưởng quầy thở dài, định viết báo cáo cho ông chủ. Bây giờ loại khách ăn quỵt ngày càng đông, cần phải có kế sách mới để ứng phó mới được.

- Thật đúng là kỳ phùng địch thủ. Vậy bây giờ phải làm thế nào? Muốn biết người đó có tiền hay không thì hai người đi hỏi xem. – Cô đẩy cô tiểu nha đầu đứng bên cạnh đi.

- Người… người ta không tiện hỏi mà.

- Ngại ư? Điều này có gì phải ngại chứ?

- Cô đi thì khắc biết.

Cô tiểu nha đầu đỏ mặt, không nói gì nhiều mà đẩy cô đi lên lầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn vị công tử mặc áo trắng dựa vào chiếc ghế tựa ở gian phòng giáp ban công, chân gác lên, một tay cầm chén rượu, một tay co nắm đấm, đầu hướng về phía cửa sổ nhìn cảnh đường phố. Mấy dải lụa đen buộc tóc không chặt bị gió thổi bay phất phơi trước mặt. Nghe có tiếng người ở cầu thang, người đó lạnh lùng quay mặt lại.

Rầm!

- 1227, 813, sao hai cô lại chạy xuống đây? – Trưởng quầy nhìn hai cô nha đầu ngã chổng tám vó lên trời.

- Tôi đẩy 1227 đi. Cô ấy lại đè tôi xuống. Híc! Đau… đau chết đi được! – Cô tiểu nha đầu khóc, vội vàng đứng dậy nhìn cô vẫn còn nằm trên mặt đất. – Bây giờ thì cô biết tại sao tôi lại ngại rồi chứ?

- … – Rõ ràng là cô chưa hết sốc khi nhìn thấy khuôn mặt đó. Cô nằm trên mặt đất nói: – Cô cũng quá tàn nhẫn đấy. Cô biết ngại, chẳng lẽ tôi không biết ngại sao? Cô bảo tôi đi xin người đó… bạc ư? Tôi không cần. Tại sao lại là tôi chứ?

- Tất nhiên là cô rồi. Cô quên rồi sao? Trong cửa tiệm này ai là người duy nhất không bị quay cuồng trước vẻ đẹp của ông chủ Long? Ai không bận tâm đến vẻ đẹp của ông chủ Long? Chính xác là ai đã dạy chúng tôi nhìn đàn ông tuyệt đối không được nhìn tướng mạo bên ngoài? Giống như ông chủ Long lòng dạ rắn độc, tính khí quái đản thì dù có đẹp trai hơn nữa cũng chỉ là bông hoa độc, đẹp nhưng không thể hái, hái thì sẽ chết cả nhà. Đó là câu của ai?

- … – Dường như những câu danh ngôn cảnh báo tâm huyết, đầy máu và nước mắt này chỉ có cô mới có thể nói ra được. Đúng vậy. Tướng mạo của đàn ông là thứ không đáng tin. Ngay bản thân cô vì một lần lỡ chân mà oán hận mãi mãi. Cô giống như bông Tường vi đang ở trên tường lại phải chịu cảnh như kẻ hầu người hạ khi dẫn sói về nhà. Nếu hôm nay trên lầu lại có tai hoạ, hừ tai hoạ này không do cô đối phó thì ai sẽ đến tiêu diệt đây?

- Cô đã nghĩ thông suốt chưa? – Tiểu nha đầu nhìn cô đứng lên, thẳng người bước lên lầu. Cô ngoái đầu lại nghiêm túc nhìn cô bĩu môi kiêu ngạo nói: – Tôi không xuống địa ngục thì ai xuống chứ?

- Cố lên! Tôi và trưởng quầy 420 sẽ ở đây cổ vũ cho cô.

- … Đòi được tiền về, cô được tăng nửa canh giờ tiền công.

- Một canh giờ. – Cô bỗng dừng bước quay đầu lại nhấn giọng.

- Mặc cả, trừ nửa canh giờ tiền công.

- …

Thắt chặt dây lưng, đứng trên chiếu nghỉ tầng hai, cô hít một hơi thật sâu. Cô đang định sải bước đến trước mặt người đó thì hắn ta quay mặt lại, một tay chống cái cằm tuyệt đẹp nhìn cô cười, mắt hơi mở ra, không rõ hắn đã nhìn vào bộ phận nào trên người cô. Hắn cười như hoa đua nở, nụ cười rạng rỡ.

Bước chân định sải ra của cô bỗng thu ngắn lại thành bẽn lẽn. Cô thẹn thùng đứng trước mặt hắn ta nói:

- Tôi… Bạch công tử…

- Sao cô biết tôi họ Bạch? – Giọng nói không hề lộ vẻ kinh ngạc, dịu dàng thốt ra từ đôi môi mỏng bay đến bên tai cô. – Toàn thân mặc đồ màu trắng, không phải họ Bạch thì họ gì? Hì hì!

Hắn cúi đầu nhìn bộ trang phục trắng như tuyết của mình mỉm cười:

- Cô nương thật tinh tường. Xem ra muốn giấu tên tuổi cũng thật là khó. Đây đúng là một trở ngại lớn. – Nói đoạn, hắn kéo lại cổ áo để lộ cái cổ tuyệt mỹ sau chiếc cổ áo trắng với tiếng thở nhẹ.

- Bạch công tử, cuối ngã rẽ con phố này có một bác thợ may rất giỏi, tiền công cũng thấp. Công tử “trả xong tiền” rồi đến đó là có thể giấu kín tên tuổi. Cô nhấn mạnh mấy chữ quan trọng “trả xong tiền” nở nụ cười của người phục vụ nhưng ánh mắt lại mang vẻ lưu luyến với người có cái cổ trắng ngọc đó.

Hắn nâng chén rượu lên, mắt nở nụ cười. Ánh mắt vô tình lộ rõ sắc xuân, nhếch mép nói: – Này, cô lấy chồng chưa thế?

- Sao vậy? Khách quan muốn làm mối cho tôi sao?

- Cô có muốn không?

- … – Cô nheo mắt với kẻ điêu khắc trước mặt, môi hơi cong cớn: – Nói thật đi, công tử không có tiền đúng không?

- Thiếu chủ nhà họ Bạch, hai mươi lăm tuổi, chưa có thê thiếp, tướng mạo đàng hoàng, tính tình ôn hoà, gia thế hiển hách, gia tài vô kể, ruộng vườn vạn mẫu, cô có hứng thú không? – Không hề trả lời mà lại đặt ra câu hỏi.

Lời của chuyên gia mai mối như thể hắn đã quá quen với cô việc này. Hắn chắp tay, chốt câu cuối cùng cực kỳ quan trọng. Những điều kiện mà hắn kể ra đã khiến cho cô động lòng. Sao… sao hắn biết được nhược điểm của cô chứ?