Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

ThueSach.vn - Cảm Lạnh Mùa Hè Chương 4.3 (Vu Thiên Hâm)

CẢM LẠNH MÙA HÈ CHƯƠNG 4.3

“Y Thần, tớ tưởng là anh ta chỉ hỏi chơi thôi. Xin lỗi, chị em của cậu lại nghĩ ngắn rồi.”  Mỹ Tuệ lên tiếng giải thích vẻ rất vô tội, như thể vô tình phạm lỗi và đang rất ăn năn vậy. Tôi từ nhỏ đã sợ người khác khóc, cô ấy đã hối hận thế, tôi cũng đành phải chấp nhận.

Tôi tặc lưỡi hai tiếng, chuyện này coi như cho qua.

Tôi nằm dài trên sofa chơi điện tử trên điện thoại, bỗng nhiên điện thoại rung ù ù, một loạt những con số lạ làm tôi ngơ ngẩn mất ba mươi giây. Từ khi vào làm việc ở công ty này, số điện thoại lạ đến thế nào tôi cũng đã gặp, bất kể là số cố định hay di động, trong nước hay quốc tế.

“Y Thần, tôi là Lăng Sở. Còn nhớ tôi chứ?” Tôi toát mồ hôi. Anh chàng này sao cứ ám tôi như âm hồn không siêu thoát vậy. Tôi vỗ vỗ vào đầu, sau khi cảm thấy đau mới dám khẳng định đây không phải là ác mộng mà là sự thật.

“Ôi, tôi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Tôi cúp máy nhanh nhất có thể, sau đó cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen. Điện thoại cao cấp có khác, chức năng này thật là tiện lợi.

Tôi rất thích chiếc điện thoại mới, ngắm nghía nó suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó mới lăn ra ngủ như con lợn chết.

Kể từ hôm bà Vương đó nhắc nhở chỉ bất đắc dĩ mới được dùng nước, tôi đã ăn mỳ ăn liền ba ngày rồi. Trước đây, khi Y Dương nấu mỳ lúc nào cũng cho thêm một quả trứng gà, bây giờ thì trứng gì cũng chả có, chỉ có mỳ không.

Máy giặt đặt trong nhà tắm, chăn và vỏ đệm sofa ngâm trong đó đã bôc mùi ẩm mốc. Cho dù đã được đóng nắp cẩn thận nhừng vẫn thấy mùi. Thấy bể cá có rêu, tôi quyết định thay nước, làm xong mới nhớ tới lời dặn của bà Vương: “Đường ống thoát nước còn đang sửa chữa…”

Tôi có chút hối hận khi nhìn dòng nước chầm chậm chảy xuống cống. Tôi bịt chặt mũi đứng ngẩn ngơ trong nhà tắm hồi lâu. Không thể để thế này được, mùi chăn và vỏ đệm sofa ngâm trong máy giặt khiến tôi không thể chịu thêm được nữa. Tôi lấy hết can đảm lôi chúng từ trong máy giặt ra.

Chỉ nghe trong đường ống nước ục ục vài tiếng sau đó tuyệt nhiên không nghe thấy gì nữa. Nước xả ra ứ lại trong nhà tắm không thoát được, tôi lấy que chọc chọc vào lỗ thoát nước nhưng không có tác dụng gì.

Tôi đau khổ cho cá ăn, vừa oán thán vừa thở dài, tôi hy vọng lũ cá cảnh có thể hiểu những lời tôi nói.

Sáng sớm hôm sau, không đợi tôi mở mắt, chuông cửa đã réo lên. Tôi cảm thấy sáng sớm đã có người đến tìm, chức chắn không phải là chuyện gì tốt lành.

Cửa mở, tôi đầu bù tóc rối xuất hiện khiến bà Vương giật nảy mình.

“Cháu chào bà, có việc gì mà bà tìm cháu sớm thế ạ?” Bà ấy vẫn có cái cằm nhọn hoắt, trông giống như nạn nhân bị bóc lột trong xã hội cũ, đói đến gầy giơ xương. Tôi ngáp một cái thật dài vẻ uể oải.

“Cháu gái, có phải cháu xả nước xuống cống không?” Bà ấy nhìn tôi nghi ngờ, còn tôi thì bị nhìn chằm chằm nên cũng hơi run.

“Không ạ, cháu không hề xả nước.” Tôi tự tin trả lời, sau đó không nói thêm gì nữa.

Bà Vương nhìn quanh căn phòng một lượt, thiếu mỗi nước bước vào phòng xem từng ngóc ngách, nhìn một lúc không thấy gì lạ, bà ấy quay người đi xuống lầu. Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lạ thật, nước ở đâu chảy ra nhỉ?”

Tôi nghe thấy trong những lời bà Vương nói có cả tiếng nước chảy trong ống thoát nước. Thật sự, chân tướng việc này còn chưa rõ ràng, vậy mà nghi can số một là tôi đã suýt chút nữa tự thú. Tinh thần phát giác tội phạm của bà Vương quả thật là tuyệt vời, mới sáng sớm đã dậy để lên đây hỏi chuyện này.

Tôi cười khúc khích mấy tiếng rồi lại trùm chăn kín đầu ngủ tiếp.

Sửa ống thoát nước đến ngày thứ sáu, tôi thề không thể theo chủ nghĩa ăn chay được nữa. Gọi điện thoại cho Mỹ Tuệ, nha đầu đó đang ở bên công ty của Lăng Sở bàn việc làm ăn.

“Bạn thân mến, bạn cũng tới đây đi, chúng ta cùng đi ăn.” Tôi không tìm được ai để đi cùng, lại càng không tìm được lý do hợp lý để từ chối nhu cầu của dạ dày, thế nên đành đồng ý.

Tôm hùm Nam Mỹ thân yêu, ta đến đây!

Lúc gặp Lăng Sở, thấy anh ta mặc một chiếc sơ mi kẻ màu hồng nhạt, rất tươi sáng nhưng cũng rất nam tính. Mặc dù có chút xấu hổ, có chút không thích nhưng tôi vẫn mỉm cười chào hỏi anh ta. Tôi vẫn như lần trước không nén được nhìn vào đôi bàn tay của Lăng Sở, chỉ thấy dưới ánh đèn sáng, những ngón tay thon dài, nhiều hơn trước đây một vết sẹo. Anh chàng này, làm thế nào mà lại để tay có sẹo thế?

Tôi có chút xót xa cho đôi bàn tay đẹp ấy.

Mỹ Tuệ và Lăng Sở có vẻ thân thiết, giống như hai người sống cùng nhau lâu ngày vậy. Lúc ăn cơm tôi mới phát hiện ra bữa ăn này mình có chút thiệt thòi vì nhà hàng này không có món tôm hùm Nam Mỹ. Tôi chỉ cắm cúi gắp thức ăn, không quan tâm đến câu chuyện của hai người họ.

Ăn cơm xong, chúng tôi đi bộ ra bãi đậu xe. Để tránh Lăng Sở đòi đưa tôi về, tôi một mình tách ra đi trước. Không khí trong lành, tôi đi lang thang một mình trên đường. Bởi vì tôi không muốn nghe tiếng bà Vương gõ cửa, cũng không muốn ngửi mùi ẩm mốc trong nhà vệ sinh, càng không muốn một mình ở trong căn phòng tĩnh lặng có thể nghe thấy cả tiếng mình thở trong đêm.

Nhất là vào lúc này, tôi thực sự không muốn.

Đúng lúc đó Mỹ Tuệ gọi điện cho tôi, cô ấy trách tôi chưa chào tạm biệt đã bỏ đi. Tôi đứng bên đường, say sưa ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

“A…” Trong phút chốc, tôi cảm thấy cuộc sống của mình như đã chấm dứt. Tôi ngã xoài ra đất, toàn thân mềm nhũn, không thể cử động được. Lúc đó một cơn đau xé tim xé phổi dội lên khiến tôi thiếu chút nữa là ngất lịm đi. Đúng thế, tôi bị xe tông nhưng đầu óc còn có chút tỉnh táo, không lẽ tôi sẽ chết như thế này? Không thể được. Ý chí thôi thúc tôi đứng lên nhưng người tôi thì không còn chút sức lực nào.

Tôi nằm trên đất, vẫn nhìn thấy chiếc xe màu bạc, anh chàng ngồi trên xe trông như siêu nhân, nhanh chóng xuống xe chạy lại chỗ tôi.

Tôi nằm bất động trên đất, chân đang chảy máu, dưới ánh đèn xe nhìn càng đáng sợ. Lăng Sở đỡ lấy eo tôi, sau đó đặt tôi lên lưng anh ta. Tôi nhanh chóng động não nghĩ xem thế nào là tiện nhất. Nhưng sau khi gọi hai tiếng tên anh ta, tôi cảm thấy cơn đau càng lúc càng dữ dội, từng cơn từng cơn đau như xé gan xé ruột, chẳng nói được gì nữa cả.

Từ mặt đất đứng lên, Lăng Sở cõng tôi đặt vào trong xe của anh ta. Lưng anh ta rất to, vòng tay tôi lại hơi nhỏ. Tôi nghiến răng cố nén tiếng khóc vì bị đập mạnh vào vai anh ta. Nhưng cú va đập đau quá khiến tôi bật khóc, nước mắt thấm ướt vai chiếc áo sơ mi kẻ sọc hồng của anh ta. Tôi đột nhiên cảm thấy mình giống phụ nữ nông thôn, thứ nhất là khóc, thứ hai là làm loạn, thứ ba là thắt cổ.

Anh ta im lặng, sau đó tăng tốc để đưa tôi vào bệnh viện.

Trên đường đi, anh ta không ngừng an ủi tôi, sau đó nôn nóng chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, có lẽ xe đã chạy với tốc độ một trăm hai mươi kilomet trên giờ để tới bệnh viện. Mười giờ tối, bệnh viện đã vắng người, phòng làm thủ tục nhập viện không có ai trực, Lăng Sở lại cõng tôi đến thẳng phòng cấp cứu.

“Y Thần, chân, chân thâm tím rồi.” Lăng Sở có chút kích động, giọng nói run run. Một người đàn ông lo lắng đến kích động như anh ta lúc này tôi mới chỉ thấy có bố tôi khi tôi còn nhỏ, cũng đã mười mấy năm rồi. Hiện giờ tôi vẫn đang gục trên vai Lăng Sở, nước mắt không ngừng rơi.

Cô y tá vừa nhàn nhã uống nước vừa bấm điện thoại. Sau đó nói với thái độ không mấy hòa nhã: “Sang khu nội trú khoa ngoại nhé, bác sĩ trực ban không có ở đây.” Mặc tôi khóc chết đi sống lại, cô ta cũng chả buồn để ý.

Tôi đau đến mức không nói lên lời, cho nên không thể tính toán chi li với cô y tá đó được. Nếu không phải là đã sức cùng lực kiệt tôi thật sự muốn đạp cho “thiên thần áo trắng” xinh đẹp này hai đạp vào mặt. Thật không may, đến cuối cùng vẫn là  tôi lực bất tòng tâm.

Tôi nghĩ trong cuộc sống này tôi lại lần nữa gặp phải loại “điểu nhân”.

“Bác sĩ trực không gọi được à? Khoa ngoại ở đâu?” Đột nhiên tiếng nói của Lăng Sở vang lên thức tỉnh thần kinh của tôi, tôi cũng có cảm giác căng thẳng.

Theo sự chỉ dẫn của cô y tá đó, chúng tôi tìm được khu nội trú, tôi ghét chỗ này, mùi tám mươi tư vị thuốc khử trùng nồng nặc khiến tôi phải bịt chặt mũi.

“Bác sĩ, chân cô ấy… mau xem giúp.” Lăng Sở chầm chậm đặt tôi lên giường bệnh, căng thẳng nhìn bác sĩ. Tôi vẫn chưa ngừng khóc, bịt chặt miệng để tránh phát ra những tiếng hu hu, giống hệt loại người mít ướt, khổ sở, đáng thương.

Bác sĩ không nhanh không chậm ấn ấn lên xung quanh vết thương, ấn xong một cái lại dừng lại hỏi tôi có thấy đau không. Tôi ngừng khóc nói với bác sĩ chỗ đó có thấy đau một chút, chỗ này không đau, chỗ kia đau hơn một cách ngắt quãng và nức nở, sau đó tiếp tục khóc.

Tôi không biết nguyên nhân vì sao mà chân tôi bỗng nhiên không còn đau như lúc trước nữa. Chỉ là tôi đã khóc đến mê mụ, không nhớ là phải dừng lại nữa. Vị bác sĩ trung niên nhìn tôi mỉm cười, nói rất lịch sự: “Cháu à, yên tâm đi, không sao đâu.”

Tôi nghe bác sĩ nói xong thì liền cười tươi như hoa. Tiếng cười khàn khàn vang khắp phòng khiến người khác lấy làm kỳ lạ.