Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

ThueSach.vn - Truyện mới Giá Lại Có Một Người Như Em (Lâm Phỉ Nhiên)

ThueSach.vn - Giá Lại Có Một Người Như Em (Lâm Phỉ Nhiên): "Từ khi em ra đi, tôi trở thành một người đàn ông bất cần. Tôi làm những chuyện mà tôi cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không làm, yêu một người từng nói cả đời này sẽ ở bên cạnh, nghe những câu chuyện cười nhạt nhẽo về Gấu Bắc Cực và Chim Cánh Cụt…..."

Thuê Tiểu Thuyết Giá Lại Có Một Người Như Em



Từ khi em ra đi, tôi trở thành một người đàn ông bất cần. Tôi làm những chuyện mà tôi cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không làm, yêu một người từng nói cả đời này sẽ ở bên cạnh, nghe những câu chuyện cười nhạt nhẽo về Gấu Bắc Cực và Chim Cánh Cụt…"Gấu Bắc Cực cô đơn đứng ngây người trên tảng băng, nó buồn chán nhổ đám lông trên người mình, một sợi, hai sợi, ba sợi…

Cuối cùng nhổ đến một cọng cũng chẳng còn, nó chợt kêu to: Lạnh quá! Thế là sau đó, Chim Cánh Cụt cũng bắt đầu nhổ những sợi lông trên người mình, khi toàn thân nhẵn nhụi, nó quay sang nói với Gấu Bắc Cực: Đúng là lạnh thật!” Tôi chưa bao giờ cho phép người kể chuyện nhắc tới hai cụm từ "Chim Cánh Cụt” và "Gấu Bắc Cực”, bởi vì… tôi sợ mình sẽ nhớ tới em, sẽ nhớ tới hình ảnh em gắng gượng nhếch khóe môi kể chuyện cười cho tôi nghe khi nước mắt sắp lã chã rơi dưới ánh mặt trời đổ lửa…Giống như câu nói quen thuộc: "Mất đi rồi mới biết quý trọng!”, giống như những tình tiết cường điệu trong phim thần tượng mà em vẫn luôn yêu tha thiết…

Không thấy em nữa, tôi mới nhớ em nhiều như vậy. Tôi lật nhào thế giới, chỉ vì cái bóng đổ ngược của em.



Sách Hay Cùng Thể Loại:
Mãi Mãi Là Bao Xa (Diệp Lạc Vô Tâm)



Trích Đoạn:

Mười hai giờ trưa, mặt trời đã lên cao, thế nhưng trong nhà hàng xoay vẫn tối tăm, lạnh lẽo. Lời bài hát lãng mạn bằng tiếng Pháp du dương vang bên tai, hương thơm của trà ướp hoa nhài thoang thoảng.

Anh và cô ngồi đối diện nhau, không ai nói câu nào. Bên ngoài cửa sổ bằng kính trong suốt, cảnh vật không ngừng thay đổi và dịch chuyển, dường như cả thế giới này đang đổi thay, và tất cả đều đang trôi đi, chỉ duy nhất người ngồi đối diện là mãi như vậy.

Khi cả thành phố nhộn nhịp bên ngoài đã qua nửa vòng xoay chuyển, Bạch Lăng Lăng từ từ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt xa xăm mơ màng của người đối diện, hơi thở dường như ngưng lại, cô vội rời ánh mắt xuống chiếc cà vạt trước ngực Dương Lam Hàng. Đây là chiếc cà vạt mà cô tặng anh nhân ngày Nhà giáo năm ngoái, kiểu cách rất đẹp, chất liệu cũng rất tốt, nhưng khi nó được kết hợp với chiếc áo sơ mi hiệu Giorgio Armani trên người anh thì có vẻ không hợp, giống như sự bình thường của cô bên cạnh sự nho nhã của anh.

Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại thì không phải là thời cơ tốt nhất, Lăng Lăng hít một hơi thật sâu, ngồi ngay ngắn lại.

“Thầy Dương, em yêu thầy. Ngày nào em cũng mong được gặp thầy, dù chỉ là một phút một giây, em… sợ rằng càng ngày em sẽ càng lún sâu, không chế ngự được bản thân… Vì thế, em xin thầy, thầy hãy cho em tốt nghiệp.”

Trước những lời rất thật và trước cách tỏ tình thẳng thắn như vậy, Dương Lam Hàng không những không tỏ ra rung động, mà còn ra vẻ lạnh lùng, dứt khoát.

“Nếu em thực sự muốn tốt nghiệp, tôi tôn trọng lựa chọn của em. Nhưng em không cần phải dùng đến cách này.”

“Em…” Lăng Lăng không biết nên giải thích như thế nào. Nếu sớm biết như vậy, thì lẽ ra lúc đầu cô không nên cho rằng mình thông minh để tìm cách thoát khỏi sự “mê hoặc” của anh bằng việc bày tỏ tình cảm thật của mình, khiến cho bây giờ dù cô nói ra những lời rất thật, người ta cũng không tin.


ThueSach.vn