Thuê Sách Trọng Tử (Thục Khách)
“Tiểu Trùng Nhi, con sẽ không thích cuộc sống này đâu, nhất định đừng thành ma.”
Nhưng đại thúc không hiểu, ngoại trừ mình nàng, mọi người đều muốn nàng hóa ma.
“Người trước nay chưa từng tin con.”
Không phải không tin, người khác không thể phụ, chỉ có thể phụ mình nàng.
Lúc chàng vươn tay về phía nàng
Nàng chỉ cười, không mừng vui, không đợi mong, chỉ đứng đó cười.
Hai kiếp sư đồ, ba lần thành ma, bãi bể hóa nương dâu, hỏi tình sâu tình cạn, hỏi yêu nhiều hận sâu? Chi bằng để băng kết núi Nam Hoa, để cạn dòng Tứ Hải, để kiếp sau tiên – ma được bên nhau, chẳng còn cách xa.
Quay đầu, trời quang mây tạnh, trở về, khoảnh khắc siết chặt vòng tay, lòng này hướng sông dài.
Như Tinh Xán, hận Trục Ba.
Preview:
Trọng Tử Chương 1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 2.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-2-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 2.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-2-2-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 3.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-3-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 3.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-3-2-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 4
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-4-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 5.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-5-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 5.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-5-2-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 6.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-6-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 6.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-6-2-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 7
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-7-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 8.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-8-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 8.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-8-2-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 9.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-9-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 9.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-9-2-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 10.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-10-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 10.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-10-2-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 11.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-11-1-thuc-khach/
Trọng Tử Chương 11.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/10/thuesach-vn-trong-tu-chuong-11-2-thuc-khach/
Trích Đoạn:
Con cá hung dữ trợn mắt nhìn hai đứa trẻ khiến chúng bất giác lùi về phía sau vài bước.
Tiểu nha đầu có chút sợ hãi. “Nó muốn làm gì vậy?”
Tiểu công tử bình tĩnh quan sát con cá, thấy nó hình như không có ác ý, liền nói: “Nhất định là tiên trưởng đã phái nó xuống đây để đưa ta qua biển.” Nói xong, cậu ta định nhảy tót lên lưng cá.
Tiểu nha đầu kéo cậu ta lại. “Nhỡ nó muốn ăn thịt chúng ta thì sao?”
Tiểu công tử bực mình, hất tay con bé ra. “Sợ thì ngươi quay về đi, kéo ta làm gì?”
Tiểu nha đầu lại kéo cậu bé. “Chờ chút đi! Chỉ có một con cá, nếu chúng ta đi trước, những người khác làm sao qua được đây? Đợi họ đến rồi cùng đi, nếu giữa đường xảy ra chuyện, mọi người cùng ở bên nhau thì sẽ không sợ gì cả.”
“Đồ nhát gan!” Tiểu công tử cười nhạo nhưng cũng không nhất quyết đòi đi nữa.
Trong Lục Hợp điện, nhìn sự việc qua chiếc gương đồng, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều tỏ ra vô cùng hài lòng, duy chỉ có ông lão râu tóc bạc phơ là liên tục thở dài, sốt ruột vì lại không thu nhận được đồ đệ tốt.
Những đứa trẻ đi sau đã lục tục kéo đến, nhìn thấy con cá hung dữ thì đều có vẻ run sợ. Tiểu công tử không thèm để ý tới chúng, nhảy lên lưng cá đầu tiên, tiểu nha đầu khuyên giải hồi lâu, một số đứa trẻ mới dám đi theo, số còn lại khiếp hãi mà theo đường cũ trở về, tiểu nha đầu chỉ còn biết leo lên mình cá, thở dài ngao ngán.
Con cá khổng lồ đưa lũ trẻ sang bờ bên kia.
Lúc đầu, nó bơi khá êm, nhưng đến giữa biển, gió càng lớn, sóng càng cao, con cá bắt đầu lắc lư, đến lúc những con sóng cuộn dâng như những bức tường cao vút, con cá vượt sóng bơi lên, lũ trẻ không còn cảm giác hiếu kỳ nữa, bắt đầu sợ hãi, không biết phải làm thế nào.
Tiểu nha đầu cao giọng nói: “Mọi người đừng sợ, bám chắc vào, không là ngã xuống biển đấy!”
Lũ trẻ nào có nghe lời con bé, náo loạn hết cả, mấy đứa sợ đến khóc thét, luôn miệng mắng nó: “Tại ngươi nên chúng ta mới không sang được!”
Tiểu nha đầu vội la lên: “Ta… ta muốn giúp các ngươi đến tiên sơn mà.”
Lũ trẻ bắt đầu nhao nhao, đẩy con bé một cái. “Ai cần ngươi giúp!”
Tiểu nha đầu hét một tiếng thất thanh, suýt nữa rơi tõm xuống biển.
“Kẻ nào dám bắt nạt người khác!” Một bóng hình xen vào đứng chắn ở giữa, đẩy con bé ra sau lưng, chính là tên tiểu công tử lúc trước đã cười nhạo con bé.
Trong số lũ trẻ này, cậu ta tuy không phải người lớn tuổi nhất nhưng lại cao nhất, thêm vào đó, thần thái vô cùng lạnh lùng, một số đứa khiếp sợ, không dám động thủ nữa.
Tiểu công tử lớn tiếng quát: “Nắm tay nhau đứng cho vững, ai không nghe, ta sẽ vứt xuống biển cho cá ăn ngay lập tức!”
Giọng nói có vẻ hơi non nớt, trẻ con nhưng lời nói và hành động của cậu ta lúc đó đã thể hiện khí chất của một thủ lĩnh, lũ trẻ không náo loạn nữa, nắm chặt tay nhau.
Tiểu nha đầu vô cùng cảm kích, đưa tay định nắm tay cậu bé.
Tiểu công tử né tránh. “Nha đầu xấu xí, đừng đụng vào ta!”
Tiểu nha đầu bĩu môi, không nói gì.
Tình cảnh hỗn loạn đã được chế ngự, lũ trẻ nắm chặt tay nhau, quả nhiên cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều, mọi người cùng đồng tâm, không còn sợ hãi nữa.
Con cá bơi rất nhanh, chưa đầy nửa canh giờ, tiên sơn đã hiện ra trước mặt.
Mười hai ngọn núi lớn nhỏ đứng sừng sững giữa đất trời, trên núi, những cây đại thụ cao vút tầng mây, thụy khí vờn quanh, tường vân lờ lững[1], hạc tiên bay lượn trên không, cung điện nguy nga, tinh xảo với những mái đình cong cong, dưới ánh mặt trời, những đám mây đủ màu sắc tỏa sáng óng ánh, vô cùng tráng lệ.
Sau khi đưa lũ trẻ đến chân núi yên ổn, con cá khổng lồ từ từ thu nhỏ, cuối cùng biến thành một con cá giấy bé bằng lòng bàn tay.
Lũ trẻ kinh ngạc tán thán.
Dưới bóng râm của những cây cổ thụ ở chân núi, có một hàng bậc thang bằng đá sạch sẽ kéo dài, dẫn lên núi.
Cuối cùng cũng đã đến Nam Hoa tiên sơn trong truyền thuyết, lũ trẻ nhảy lên reo hò, tranh nhau chạy lên các bậc thang đá để lên núi. Tiểu công tử thong thả đi phía sau, mấy đứa trẻ nhút nhát bị khuất phục khi còn ở trên biển đều đi sau lưng cậu ta, chụm lại thành một đám, ríu rít nói cười. Tiểu công tử bình thường đã quen với việc được hoan nghênh, chỉ thỉnh thoảng đáp lại đôi câu, trước sau giữ nguyên dáng vẻ của bề trên.