Mệnh Phượng Hoàng (Hoại Phi Vãn Vãn )
Giới Thiệu:
Ta luôn cho rằng một khi nữ nhân khát vọng quyền lực sẽ càng tàn nhẫn và tuyệt tình hơn nam nhân.
Ta là tam tiểu thư không được coi trọng nhất trong Tang gia, chỉ bởi ta là con của tiểu thiếp, mà tiểu thiếp này lại xuất thân từ chốn thanh lâu.
Các tỷ tỷ của ta có thể có mệnh phượng hoàng, còn thân phận hèn mọn này của ta chỉ xứng làm thiếp.
Ta không làm thiếp, họ muốn ta hèn mọn, ta lại muốn sống một cuộc sống được vạn dân kính nể.
Tỉ muội cùng hầu hạ một vị vua, rốt cuộc là hận sâu hay là tình đậm?
“Mệnh phượng hoàng” là một trong những tác phẩm lấy đề tài cổ trang, cung đấu nổi tiếng nhất của tác giả Hoại Phi Vãn Vãn. Tác phẩm viết về Tang Tử, một cô bé lọ lem trong xã hội phong kiến Trung Quốc, được sinh ra trong gia đình quyền thế bậc nhất kinh thành nhưng từ nhỏ đã chịu nhiều cay đắng tủi hờn do chỉ là con vợ lẽ.
“Mệnh phượng hoàng” kể về cuộc đời của Tang Tử khi còn là một cô bé cho đến khi đạp lên tất cả để trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Độc giả sẽ rất thích thú khi được gặp lại Lệnh Viên trong Đế hoàng phi nay đã trở thành thái hậu, được căng thẳng theo dõi những màn đấu trí khốc liệt giữa Tang Tử cùng các thế lực đối nghịch nơi cung đình.
Preview:
Mệnh Phượng Hoàng Chương 1.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-1-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 1.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-1-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 2.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-2-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 2.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-2-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 3.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-3-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 3.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-3-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 3.3
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-3-3-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 3.4
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-3-4-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 4.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-4-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 4.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-4-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 5.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-5-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 5.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-5-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 6.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-6-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 6.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-6-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 7.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-7-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 7.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-7-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 8.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-8-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 8.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-8-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 9.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-9-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 9.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-9-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 10.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-10-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 10.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-10-2-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 11.1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-11-1-hoai-phi-van-van/
Mệnh Phượng Hoàng Chương 11.2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/01/23/thuesach-vn-menh-phuong-hoang-chuong-11-2-hoai-phi-van-van/
Trích Đoạn :
Có điều, khi nghe bà ta nói chuyện trộm đồ của người khác, ta thực sự không nén được bật cười.
Ý bà ta là gì, đương nhiên ta hiểu, nhưng sao bụng dạ bà ta lại hẹp hòi như vậy chứ? Mẹ ta đã trộm của bà ta cái gì?
Cha ư?
Ha ha, đừng kể chuyện cười chứ! Bà ta đã không có được trái tim cha, cũng chẳng có được con người ông ấy!
Ta chẳng qua cũng chỉ là người ngoài mang họ Tang trong Tang phủ mà thôi!
Ta biết, bao nhiêu năm nay, ta ngậm bồ hòn làm ngọt, phu nhân không thể bới lông tìm vết, trong lòng chắc chắn rất khó chịu nên hôm nay sẽ không dễ dàng buông tha ta. Ta biết rõ, phản kháng chỉ mang đến kết cục thê thảm hơn.
Gậy đánh lên người, ta nghe thấy Thiên Phi cười, nói: “Tang gia là dòng dõi danh gia vọng tộc, không thể để người ta tưởng rằng chúng ta ngược đãi ngươi!”
Ta thầm cười khẩy, lời này thật hay!
Lúc cha đến, ta đã đau đến mức người co rúm, toàn thân run rẩy. Ông ta chỉ liếc một cái, hờ hững hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“À!” Phu nhân bước lên, bình thản nói. “Nó làm sai, thiếp thay lão gia dạy dỗ một chút!”
“Ừ!” Cha ta trả lời, không nhìn ta nữa, chỉ nói với Thiên Phi và Thiên Lục: “Tiên sinh dạy đàn cho các con đã đến, còn không mau qua đó!”
Thiên Phi vừa nghe, vội cười, nói: “Vâng, Phi Nhi đi ngay đây ạ!”, nói xong, quay người kéo Thiên Lục rời đi.
Thiên Lục chần chừ một lúc, cuối cùng đành nói: “Vậy Lục Nhi cũng đi đây!” Trước khi ra khỏi cửa, nàng ta còn không quên nhìn về phía ta.
Ta cắn môi, cố ý không nhìn nàng ta. Ta không muốn nàng ta thương hại!
Cha còn ở đó, a hoàn đánh ta nhẹ hơn nhưng ta vẫn đau đến mức như tê liệt. Cha nán lại một lát, nói có việc quan trọng rồi quay người rời đi, ra đến cửa lại quay đầu nói với phu nhân: “Đừng có đánh chết!”
Ha! Cha của ta, chỉ có thể nói một câu như vậy.
Đừng có đánh chết…
Đối với ông ta, chỉ cần không xảy ra chuyện, ông ta sẽ không quan tâm tới ta.
Tang Tử, Tang Tử, nghe thấy chưa? Ông ta nói, đừng có đánh chết…
Dù đang vô cùng đau đớn nhưng lúc này, ta thực sự rất muốn cười.
Đúng, ta đã cố gắng nhẫn nhịn.
Mười hai năm ở Tang phủ, ta chưa học được điều gì song lại học được sự ẩn nhẫn. Ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, lấy gì để bảo vệ chính mình?
Ta tự nói với mình hết lần này đến lần khác, Tang phủ không có ai tốt.
Kẻ đánh ta rất lợi hại. Ta thấy đau đớn nhưng tất cả chỉ là vết thương da thịt, thực sự không thể chết. Thậm chí chỗ bị đánh cũng không có vết rách, chẳng cần dùng đến thuốc. Ta không biết rốt cuộc nên cảm thấy vui mừng hay bất hạnh.
Phu nhân thấy dạy dỗ đã đủ mới tha cho ta.
Trời đã tối.
Toàn thân rất đau nhưng ta không muốn về phòng.
Ta cứ đi, cứ đi, rồi bước đến cửa lớn.
Sững người trong giây lát, ta vẫn nhấc chân bước ra ngoài. Đám gia đinh giữ cửa chẳng có ai ngăn cản. Ta là nha đầu hoang dã của Tang phủ, không ai quan tâm.
Hôm đó, sau khi ra khỏi Tang phủ, ta rất muốn đi tìm Cố Khanh Hằng để tố cáo nhưng không biết Cố phủ ở đâu. Ban đầu định hỏi đường, sau đó ta đã nghĩ thông suốt. Cố Khanh Hằng chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ, hắn có thể làm chủ chuyện gì chứ? Chung quy là ta quá ngây thơ.
Nghĩ như vậy, ta không tránh khỏi có chút hụt hẫng.
Ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ như sắp mưa song ta vẫn không muốn về phủ. Không hề sốt ruột, bởi ta biết, qua ngõ Trường Đại, đi về phía trước một dặm có một ngôi chùa.
Ta chạy một đoạn đường, dừng lại, đi một đoạn, lại chạy.
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới hôm nay không phải về Tang phủ, mọi đau đớn dường như biến mất.
Ta chưa từng tới ngôi chùa đó nhưng trước kia đã nghe nói đến. Nơi này cách Tang phủ cũng không xa, có lẽ trong tiềm thức ta vẫn hy vọng Tang phủ sẽ sai người đi tìm. Lúc ấy ta nghĩ, nếu đúng là có người đến tìm, ta sẽ theo họ về phủ ngay, sau đó sẽ không như thế này nữa.
Nhưng nghĩ thì hay mà kết quả luôn trái với niềm hy vọng.
Đi tới cửa chùa, trời bắt đầu mưa.
Ta do dự một lát, cuối cùng giơ tay gõ cửa.
Cộc cộc…
Cửa mở, vị hòa thượng trẻ ló mặt ra. Ta hơi lúng túng, cúi đầu nhưng ông ấy lại cười rất hiền hòa, hỏi: “Tiểu thí chủ muốn vào trong tránh mưa không?” Nói xong liền nghiêng người.
Ta gật đầu, đi vào theo ông ấy.
Ngôi chùa không lớn, qua cửa đã có thể nhìn thấy Phật đường trước mặt, vậy đây chắc là chính điện. Vách tường dày, ngói đã cũ, có lẽ đã xây dựng được vài năm.
Mưa rơi dày hơn, ta giơ tay che trán. Bộ y phục của vị hòa thượng bị thấm nước, vệt nước dần lan ra nhưng ông ấy dường như không cảm nhận được, quay sang hỏi ta: “Tiểu thí chủ không phải là người kinh thành ư?”
Ta sững sờ, gật đầu, khẽ đáp: “Vâng.” Dù ta có nói thật, chắc ông ấy cũng sẽ tròn mắt ngạc nhiên, hỏi giống như Cố Khanh Hằng: “Tang phủ có tam tiểu thư à?”
Có lẽ ta không nói thì hơn.
Mưa rơi xuống mu bàn tay, trong ngày hè nóng nực này bỗng có cảm giác lạnh buốt. Ta cười, người của Tang phủ không thừa nhận ta, có lẽ, ta nên làm Tang Tử một lần, không phải Tang Tử của Tang phủ.