Thuê Sách Liên Hoa Yêu Cốt
Khi chuẩn bị vào kiếp thứ tám, vì chất chứa oan khiên, Cốc Liên bèn lén không uống bát canh Mạnh Bà, mục đích để khỏi bị quên mất những ký ức kiếp trước. Nhờ đó, trong kiếp này Cốc Liên đã tự ý thay đổi số mệnh, khiến Nhạc Mai Song không thể giết cô, đồng thời tạo ra Liên Hoa Yêu Cốt đời thứ sáu, một dạng nửa tiên nửa quỷ được tạo nên từ nộ khí của ba vạn đóa sen, đặt tên là Lam Úy.
Nhưng cũng chính vì nộ khí chất chồng, vào năm tám tuổi Cốc Liên sa vào tẩu hỏa nhập ma, nộ khí bung vỡ ra ngoài gây nên một cơn bão đen khủng khiếp suýt hủy diệt cả Thượng Hải. Pháp lực tăng cao cộng với thù hận ngút trời, Cốc Liên dễ dàng tiêu diệt Quan Âm tôn giả. Quan Âm chết, chiếc bình ngọc pháp khí của ông vỡ tan thành nhiều mảnh, những mảnh vỡ này hấp thu nộ khí hoa sen phát tiết từ Cốc Liên và dần biến thành màu đen đáng sợ.
Biết mình khó thoát tội, Cốc Liên buộc Lam Úy trốn đi, mang theo bản sao toàn bộ ký ức vạn năm của mình. Cuối cùng, Cốc Liên bị linh thú Đế Thính của Địa Tạng Vương Bồ Tát giết chết.
Sang kiếp thứ chín, Cốc Liên đầu thai vào một gia đình giàu có. Cha mẹ cô chết vì tai nạn ngay khi mẹ còn mang cô trong bụng. Cốc Liên may mắn sống sót và được bà nội cưu mang. Ngay từ khi còn nhỏ xíu, Cốc Liên đã có những năng lực kỳ lạ, điều đó dẫn đến cuộc sống của cô bé cũng đầy rẫy những chuyện lạ lùng. Bắt đầu từ đây, tác giả dẫn dắt người đọc dấn thân vào những cuộc phiêu lưu ly kì của Cốc Liên, tất cả đều gắn với những mảnh sứ oán hận trong kiếp trước.
Trong cuộc phiêu lưu thứ nhất, bà nội Cốc Liên – Phương Tĩnh Hương bị một bộ xương quỷ đe dọa. Để cô bé ngây thơ có thể cứu được người bà, Địa Tạng Vương Bồ Tát đã đích thân giáng trần trao tặng cho cô sợi dây chuyền mặt ngọc bích kết tinh từ giọt nước mắt cuối cùng trong kiếp thứ tám đầy đau thương, mặt ngọc mang theo nội lực mạnh mẽ của chính cô khi trước. Nhờ đó, Cốc Liên chiến thắng được bộ xương quỷ, thu hồi về mảnh sứ oán hận thứ nhất. Đây cũng là cơ duyên để cô gặp gỡ anh cảnh sát mẫn cán Quan Ân – vốn chính là Quan Âm tôn giả đầu thai, bắt đầu một tình bạn lâu dài bất chấp tuổi tác giữa họ.
Những câu chuyện rùng rợn lạ kỳ không dừng lại ở đó. Với sự giúp đỡ của Bạch Hạo Đan – vốn là Dao Hoa Cung chủ trên thiên đình hóa thân, Cốc Liên tiếp tục dấn thân vào cuộc phiêu lưu thứ hai ở Trung Hoa đại lục, đối mặt với Hồ ly chín đuôi xảo quyệt. Trong những ngày này, Cốc Liên vô tình gặp lại Lam Úy và được cô gái trả lại những ký ức kiếp trước của mình. Nhờ đó, Cốc Liên, Lam Úy cùng Hạo Đan đã giúp đỡ người dân thôn Long Sơn tiêu diệt con hồ ly và thu về mảnh sứ oán hận kế tiếp.
Preview:
Liên Hoa Yêu Cốt Chương 1
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/17/thuesach-vn-lien-hoa-yeu-cot-chuong-1-lien-tuyet-tu-than/
Liên Hoa Yêu Cốt Chương 2
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/17/thuesach-vn-lien-hoa-yeu-cot-chuong-2-lien-tuyet-tu-than/
Liên Hoa Yêu Cốt Chương 3
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/17/thuesach-vn-lien-hoa-yeu-cot-chuong-3-lien-tuyet-tu-than/
Liên Hoa Yêu Cốt Chương 4
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/17/thuesach-vn-lien-hoa-yeu-cot-chuong-4-lien-tuyet-tu-than/
Liên Hoa Yêu Cốt Chương 5
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/17/thuesach-vn-lien-hoa-yeu-cot-chuong-5-lien-tuyet-tu-than/
Liên Hoa Yêu Cốt Chương 6
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/17/thuesach-vn-lien-hoa-yeu-cot-chuong-6-lien-tuyet-tu-than/
Liên Hoa Yêu Cốt Chương 7
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/17/thuesach-vn-lien-hoa-yeu-cot-chuong-7-lien-tuyet-tu-than/
Liên Hoa Yêu Cốt Chương 8
http://thuesachonline.wordpress.com/2014/02/17/thuesach-vn-lien-hoa-yeu-cot-chuong-8-lien-tuyet-tu-than/
Trích Đoạn:
“Lòng hận thù của cô ngày càng nặng nề, ta khuyên cô một câu, mọi thứ đừng làm đến tận cùng quá mức, đối với cô không có lợi gì cả.” Đám sương mù nhạt dần đi.
“Còn nữa, nói với thuộc hạ của ngài, đừng phí công tốn sức, bọn họ không thể ngăn được sự sinh trưởng của Liên hoa yêu cốt đâu!” Đôi mắt Hàn Cốc Liên lộ vẻ giễu cợt.
“Haizzz…” Sau một tiếng thở dài, đám sương hoàn toàn tan biến…
…
Gần hai tháng trôi qua, Hoa Thiển hoàn toàn chẳng ra khỏi cửa, đêm không dám ngủ, chỉ vào ban ngày khi Trúc Diệp bên cạnh mới có thể chợp mắt được một chút, nên trong hai tháng mà người như già đi đến hai chục tuổi, gầy guộc hốc hác, chẳng còn chút gì của nhị phu nhân oai phong lẫm liệt trước đây nữa.
“Nhị phu nhân, thuốc này…” A hoàn Trúc Diệp nhìn bát thuốc trong tay, lòng chùng xuống: “Liều… liều lượng thuốc đã tăng gấp đôi, nhưng nhị phu nhân, thuốc phá thai này…”.
“Đừng nói nhiều nữa, mau bưng qua đây!” Hoa Thiển thúc giục: “Ta chẳng tin nhiều thuốc thế này mà vẫn không diệt nổi nó!”.
“Nhị phu nhân, thuốc này cũng như con dao hai lưỡi, ngộ nhỡ…” Trúc Diệp do dự.
“Đừng nói nữa!” Hoa Thiển gắt lên: “Ta nhất định phải tống cái đồ quái vật này ra ngoài!”.
“Nhị phu nhân…” Trúc Diệp run lẩy bẩy mang thuốc đến, nhưng Hoa Thiển lại không hề do dự uống một hơi hết sạch.
“Trúc Diệp, đêm nay lão gia không đến đâu phải không?” Hoa Thiển dựa vào giường thở hổn hển.
“Vâng, sáng sớm nay lão gia đã đi rồi, phải nửa tháng sau mới về, công việc trong phủ đều giao cho đại phu nhân.” Trúc Diệp rót tách trà đưa cho Hoa Thiển.
“Aizzz, ta bây giờ cũng nghĩ thoáng rồi, cố ganh đua mà làm gì, cứ bình an thoải mái là được rồi.” Hoa Thiển tiến về phía chiếc giường: “Trúc Diệp à, đêm nay cô ngủ ở đây đi, để ta một mình, ta sợ lắm”.
“Vâng, nhị phu nhân.” Trúc Diệp thổi tắt đèn, nằm xuống cạnh Hoa Thiển.
“Trúc Diệp, ngày mai ta muốn gặp Nhạc Mai Song.” Hoa Thiển mở mắt đăm đăm nhìn vào hư không, trong mắt có chút trống rỗng.
“Nhị phu nhân, là sao?” Trúc Diệp ngạc nhiên nhìn Hoa Thiển, người luôn giữ mối thù địch với đại phu nhân ngay từ lúc mới về, sao bỗng nhiên lại…
“Trúc Diệp, cô cũng thấy đấy, ta mang bầu quái thai, bất kể uống bao nhiêu thuốc phá thai cũng chẳng tống nổi nó đi.” Hoa Thiển đưa tay sờ lên bụng: “Hơn nữa từ sau hôm đóa sen xanh kia biến mất, không biết vì sao mỗi lần sờ lên bụng, ta đều cảm thấy hình dáng góc cạnh cái thứ nằm bên trong dường như giống hệt hoa sen. Mà toàn bộ chuyện này bắt đầu xảy ra từ giấc mơ đó, nên bất kể thật hay không, ta dám chắc con bé Hàn Cốc Liên chẳng phải điềm lành gì đâu”.
“Nhị phu nhân, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, ngày mai con sẽ đưa bà đi.” Trúc Diệp nhẹ nhàng giúp Hoa Thiển tém lại mép chăn.
Đêm tối đen như mực, bất chợt cảm thấy có người đang xoa nhẹ lên bụng mình, Hoa Thiển lòng thất kinh mở choàng mắt, nhưng bốn phía chỉ một màu tối tăm, không nhìn thấy thứ gì.
“Trúc Diệp, cô ở đâu thế?” Hoa Thiển quờ tay xung quanh tìm kiếm song hoàn toàn chẳng thấy ai.
“Hoa Thiển, em gái muốn ra rồi!” Một âm thanh lạnh lẽo vang lên. Hoa Thiển hoảng sợ nhìn nụ cười ma quái vừa nứt ra giữa hai khóe môi Hàn Cốc Liên. Con dao găm nhọn trong tay cô bé đang kề sát trên bụng bà ta.
“Không! Cứu với…” Hoa Thiển hét lớn, sau đó chỉ biết trợn trừng mắt nhìn Hàn Cốc Liên dùng dao rạch nguyên một đường dài trên da bụng, rồi xé toác nó ra.
“Ha ha, dì Hoa, em gái xinh quá!” Hàn Cốc Liên thọc thẳng tay vào bụng Hoa Thiển: “Dì Hoa, xem này!”.
“Aaaaa…” Ánh mắt tràn ngập kinh hoàng nhìn “em gái” được ôm gọn trong tay Hàn Cốc Liên, Hoa Thiển thét lên một tiếng lanh lảnh rợn tóc gáy…
“Nhị phu nhân, nhị phu nhân!” Trúc Diệp không ngừng lay Hoa Thiển đang gào thét trong cơn mộng mị.
“Trúc Diệp!” Hoa Thiển sống chết túm chặt lấy vai Trúc Diệp: “Trúc Diệp, cứu ta với! Cứu ta! Cái thai trong bụng ta là đồ quái vật, giúp ta trừ bỏ nó đi, vứt nó đi!”.
“Nhị phu nhân, xin bà bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!” Trúc Diệp ôm chặt Hoa Thiển đang suy sụp đến cực điểm: “Nhị phu nhân, ngày mai chúng ta đến bệnh viện của người Tây nạo đứa trẻ đi là xong!”.
“Không thể đợi đến mai được, ngay bây giờ, bây giờ ta phải đi ngay!” Hoa Thiển giằng co đòi tuột xuống đất: “Trúc Diệp, mau gọi Lai Phúc chuẩn bị xe, chúng ta đi ngay bây giờ!”.
“Được, được, được! Nhị phu nhân xin đừng sợ, con sẽ đi tìm Lai Phúc ngay!” Trúc Diệp vội vã khoác áo rồi chạy ra ngoài.
“Á… đau quá!” Thốt nhiên, Hoa Thiển ôm lấy bụng ngồi phịch xuống đất: “Người đâu, người đâu mau mau…”.
“Nhị phu nhân, bà sao thế?” Nữ gia nhân già họ Lý nghe tiếng thét vội vã chạy tới: “Nhị phu nhân, bà sắp sinh rồi!”. Nhác thấy máu rịn ra từ thân dưới của Hoa Thiển, bà Lý kêu lên sợ hãi.
“Nhị phu nhân thế nào rồi?” Lát sau Trúc Diệp quay lại, sợ hãi nhìn Hoa Thiển đang ngồi dưới đất.