Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở Chương 1.2:
Lam Tố Hinh xách túi hành lý, đi đến quán ăn nhanh, đã đến giờ làm việc.
Nhưng bà chủ quán rất khách sáo nói với cô rằng: “Tố Hinh, bác có hai
người đồng hương muốn đến làm nên cháu không cần tới đây nữa. Bác sẽ
trả hết tiền công tháng này cho cháu, cháu tìm việc khác đi nhé!”
Lam Tố Hinh nhất thời đờ đẫn, đây chẳng phải đã khốn càng thêm khó
sao? Cô chỉ còn hy vọng vào công việc này để có thể cầm cự qua ngày mà
thôi, đang định mở miệng cầu xin, chợt thấy bà chủ quán vẫn nhìn cô một
cách thản nhiên, cô giật mình nhận ra, hình như bà ta đang cố tình đợi
cô đến cầu xin rồi đồng ý lấy đứa con tàn phế của bà ta.
Lam Tố Hinh cố kìm nén những lời muốn nói, nghẹn ngào, vành mắt đỏ
hoe. Cố kìm nén không để nước mắt chảy ra, nhận lấy tiền, quay người rời
đi. Cô biết bà chủ quán đang cố ý làm khó cô, đổi cách để ép cô đồng ý
lấy A Đống tàn phế của bà ta. Nếu cô vẫn không đồng ý thì còn gì để nói
nữa đây?
Lúc cô quay người rời đi, bà chủ quán nói thêm một câu: “Tố Hinh, dù
gì cháu cũng làm ở đây lâu như vậy rồi, sau này có khó khăn gì thì cứ
quay lại tìm bác.”
Thật nực cười, sau này có khó khăn gì, cứ quay lại tìm bà ta ư? Khó
khăn trước mắt cô đang gặp phải không phải do bà ta cố ý gây ra sao? Lời
nói của bà ta có hàm ý gì, không cần nói cũng biết. Sau khi Lam Tố Hinh
ra khỏi quán ăn nhanh, hai hàng nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng
tuôn trào. Cô cắn răng rời đi, không quay đầu lại, ngầm hạ quyết tâm.
Nếu cô thực sự bị ép đến mức phải bán thân, cũng tuyệt đối không bán cho
cậu con trai tàn phế của bà ta.
Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp giữa chốn đô thị phồn hoa, xa xỉ mê
hồn, nếu chấp nhận đánh đổi bằng bất cứ giá nào thì sẽ không bao giờ sợ
rằng mình không thể tiếp tục sinh tồn. Nhưng Lam Tố Hinh vẫn chưa muốn
đi đến bước đường cùng đó, cô lau khô nước mắt, xách túi hành lý, đến
hết cửa hàng này tới cửa hàng khác dọc bên đường, hỏi:
“Chào ông/bà, xin hỏi ông/bà có cần thuê người không ạ?”
“Công việc vất vả đến đâu, tôi cũng làm được, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề cơm ăn, chỗ ở là được.”
“Không cần ư? Đã làm phiền ông/bà rồi!”
Lam Tố Hinh biết khóc lóc cũng vô ích, nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này
là tìm việc. Tìm được việc mới có thể giải quyết được vấn đề sinh tồn
cơ bản nhất của cuộc sống. Nhưng với tấm bằng tốt nghiệp trung học, cô
chỉ có thể xin ứng tuyển những công việc phổ thông thông thường. Những
công ty lớn luôn là nơi những nhân sĩ, anh tài bước chân vào. Một số cửa
hàng nổi tiếng cũng lựa chọn tố chất của nhân viên rất kĩ, họ yêu cầu
ngoại hình trẻ trung, xinh đẹp, có khí chất, tiếng Trung, tiếng Anh lưu
loát. Khi Lam Tố Hinh bước vào một cửa hàng vàng bạc, châu báu cao cấp,
giám đốc nghe nói cô đến ứng tuyển, mới nhìn một cái đã lắc đầu. “Xin
lỗi cô, chiều cao của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.”
Lam Tố Hinh có dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, kết hợp với khuôn mặt
tinh tế, xinh đẹp nhìn rất hài hòa, nhưng không phù hợp với tiêu chuẩn
tuyển người của cửa hàng vàng bạc, châu báu này. Họ yêu cầu nữ nhân viên
bán hàng phải có chiều cao từ 1m65 trở lên.
“Vậy làm phiền rồi!”
Trong vòng nửa ngày, không biết đã bị từ chối bao nhiêu lần, Lam Tố
Hinh sắp kiệt sức rồi. Ánh nắng tháng Bảy giống như lửa thiêu, đường
cái, ngõ nhỏ, đâu đâu cũng nóng hừng hực như lò nung. Cô đi trên đường
dưới ánh mặt trời nóng rực như đi trong lò lửa, mồ hôi túa ra, chẳng mấy
chốc người bốc mùi chua lòm. Cô biết với bộ dạng này, cơ hội tìm được
việc là rất nhỏ, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cô chỉ hy vọng
phép màu sẽ đến với mình.
Lam Tố Hinh quay người, chuẩn bị ra khỏi cửa hàng trang sức, không hề
nhận ra một đôi mắt vẫn luôn nhìn cô từ đầu đến cuối, ngay khi cô mới
bước chân vào đây. Lúc đang đẩy cửa kính, đột nhiên Lam Tố Hinh nghe
thấy phía sau có người gọi: “Cô gì ơi, cô đang tìm việc sao?”
Lam Tố Hinh quay đầu nhìn, đó là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc
đơn giản và thanh lịch, đang nhìn cô chằm chằm. Cô vội gật đầu. “Đúng
vậy, bà chủ, bà cần tuyển người sao? Công việc vất vả đến đâu tôi cũng
làm được, tiền công bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể
giải quyết được vấn đề cơm ăn, chỗ ở là được.”
Người phụ nữ đó nghiêm túc nhìn cô một lần nữa rồi gật đầu. “Vậy được, chúng tôi đang muốn tìm người.”
Trong lúc nói chuyện, nữ nhân viên của cửa hàng châu báu cầm ra một
chiếc hộp trang sức tinh xảo rất đẹp, giám đốc cửa hàng đích thân đón
lấy, đưa cho người phụ nữ trung niên này, nói: “Thật ngại quá, bà Chu,
để bà đợi lâu rồi. Chiếc nhẫn kim cương đã được khảm lại rồi đây!”
“Được, cảm ơn ông!”
Bà Chu đón lấy chiếc hộp trang sức, nói với Lam Tố Hinh: “Cô đi theo tôi.”
Lam Tố Hinh lúc đầu còn hơi băn khoăn, cứ đi theo một người không rõ
lai lịch thế này sao? Nhưng nhìn vẻ khách khí của vị giám đốc tiệm trang
sức đối với bà ta, cô đoán chắc hẳn bà ta cũng là một người có thân
phận và địa vị trong thành phố này, liền đánh liều đi theo. Lúc này, cô
chẳng khác gì một người mù đang mò mẫm trong bóng tối, bỗng một đôi tay
dang ra, dìu dắt, cô chỉ có thể đi theo, không có sự lựa chọn nào khác.
Một chiếc Mercedes sáng bóng đang đậu bên ngoài của hàng trang sức,
tài xế là một người đàn ông trung niên trông rất đôn hậu, thấy bà Chu đi
ra, ông ta vội vàng xuống xe, mở cửa sau đợi sẵn. Thấy Lam Tố Hinh cùng
bà lên xe, ông ta hơi kinh ngạc, liếc nhìn cô vài cái.
Lam Tố Hinh cùng ngồi ghế sau với bà Chu. Trên đường, bà ta tỉ mỉ hỏi
gia cảnh của cô, cô trả lời một cách giản lược: Bố qua đời sớm, mẹ tái
giá, mới mất vì tai nạn xe. Cô đi khỏi nhà bố dượng, đơn độc, không
người thân thích, chỉ muốn tìm một công việc thích hợp để giải quyết
chuyện cơm ăn, chỗ ở trước.
Bà Chu xem chứng minh thư của cô. “Chắc cô vẫn đang đi học?”
Lam Tố Hinh do dự giây lát. “Tôi đã thi đỗ vào Học viện Kinh doanh Anh Tài nhưng bây giờ không có cách nào để đi học nữa.”
Bà Chu không nói gì thêm, sau khi chăm chú nhìn cô một lát, liền trầm
ngâm như đang suy nghĩ gì đó. Bà ta không nói chuyện, Lam Tố Hinh cũng
không lên tiếng. Hướng mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cô vẫn thấy căng thẳng,
không biết mình đang đi đâu.
Chiếc Mercedes đi đến vịnh Ngân Sa ở ngoại thành, đây là một trong
những khu nhà đắt đỏ nhất thành phố. Nơi này gần núi, sát biển, phong
cảnh tuyệt đẹp. Chiếc xe đỗ trước một tòa biệt thự màu trắng giữa lưng
chừng núi, bà Chu đưa Lam Tố Hinh vào phòng khách.
“Cô ngồi đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại.”
Trong phòng bày trí hoa lệ nhưng không mất đi vẻ trang nhã, tinh tế.
Lam Tố Hinh có chút thấp thỏm, lo lắng ngồi xuống sofa, một cô giúp việc
mặc áo trắng váy đen bưng đến cho cô một cốc nước cam ép lạnh. Nhấp một
ngụm, cảm giác mát mẻ lan khắp cơ thể. Nếu chỉ cầu có cơm ăn, chỗ ngủ
thì nơi cô đang sa chân vào này thực sự là vượt quá mong ước rồi.
Lam Tố Hinh muốn tìm hiểu một chút về Chu gia từ cô giúp việc nhưng
ngẫm nghĩ một chút lại thôi. Tốt hơn hết vẫn nên nói năng thận trọng, im
lặng là vàng.
Bà Chu đi khoảng nửa tiếng sau mới về, nói: “Lam tiểu thư, phu nhân muốn gặp cô, mời cô đi theo tôi.”
Lam Tố Hinh nghe mà ngẩn người hồi lâu, hóa ra bà Chu không phải chủ nhân của ngôi nhà này, chủ nhân là người khác.
Vị phu nhân mà bà Chu nói muốn gặp Lam Tố Hinh đang ở trong một phòng khách nhỏ trên tầng hai.
Bà ấy là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc
đen búi sang trọng, làm nổi bật làn da trắng như ngọc. Bà ấy mặc bộ quần
áo ở nhà bằng chất liệu tơ tằm màu nâu nhạt, trên cổ đeo một sợi dây
chuyền trân châu sáng bóng, ngoài ra không có bất kỳ đồ trang sức nào
khác, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý, nho nhã.
Lam Tố Hinh đứng trước mặt bà ấy, bà ấy nhìn cô với ánh mắt soi mói
từ đầu xuống chân. Cô cảm thấy thấp thỏm, bất an, lo sợ bà ấy không ưng
ý. Cô thực sự không muốn phải đội nắng, đội gió, xách hành lý đi hết của
hàng này đến cửa hàng khác để giới thiệu bản thân mình thêm nữa. Càng
nếm trải cảm giác lang thang, vất vưởng thì càng khát vọng được bình
yên, ổn định.
Bà ấy quan sát một lượt, hình như có vẻ hài lòng, nói thẳng vào vấn
đề: “Cô là Lam Tố Hinh phải không? Tôi muốn cô chăm sóc một bệnh nhân,
cô đồng ý không?”
Lam Tố Hinh trả lời không chút ngập ngừng: “Tôi đồng ý!”
“Nhưng bệnh nhân này rất đặc biệt, công việc của cô không phải chỉ là
hộ lý bình thường…” Phu nhân ngừng lại một lát, dường như đang suy nghĩ
câu từ cho phù hợp. Hồi lâu sau, bà ấy bỗng chuyển chủ đề: “Cô đã đọc Hồng lâu mộng chưa?”
Lam Tố Hinh bồn chồn gật đầu, không hiểu tại sao bà ấy lại hỏi vậy. Lẽ nào người chăm sóc bệnh nhân còn phải đọc thuộc Hồng lâu mộng sao?
Phu nhân nhận ra sự nghi hoặc của cô, chậm rãi nói: “Trong Hồng lâu mộng,
Giả Bảo Ngọc có một đại nha hoàn tên Tập Nhân, cô ta đã chăm sóc anh ta
rất cẩn thận, chu đáo. Không chỉ là những sinh hoạt thường ngày mà còn
có cả chuyện giường chiếu. Lam tiểu thư, cô hiểu ý tôi chứ?”
Lam Tố Hinh sững sờ. “Phu nhân, ý của bà là… chăm sóc bệnh nhân này, tôi còn phải…”
Dù sao vẫn chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, ngây thơ, nghe thấy những lời
phu nhân vừa nói, khuôn mặt Tố Hinh bất giác ửng hồng, không biết nói gì
thêm.
Phu nhân trầm tĩnh gật đầu. “Đúng, dù nó có bất cứ yêu cầu gì, cô cũng không được cự tuyệt.”
Trong lòng tràn ngập cảm giác quẫn bách, khó xử và xấu hổ, khóe mắt
cô đỏ lên, nước mắt như chực trào. Cô chỉ muốn tìm một công việc để kiếm
tiền sinh sống, chẳng lẽ bắt buộc phải trả giá bằng chính thân thể của
mình sao?
“Lam tiểu thư, nếu cô có thể đảm nhiệm được công việc này, tôi sẽ
không để cô thiệt thòi đâu. Cô đỗ vào Học viện Kinh doanh Anh Tài rồi,
đúng không? Tôi có thể cho cô tiền học đến lúc cô tốt nghiệp.”
Đầu óc cô trống rỗng, tai cũng như ù đi, nhưng hiện thực vẫn diễn ra
sống động ngay trước mắt, đúng là cuộc sống này vẫn luôn tàn nhẫn và khó
thở đối với những người như cô. Lại là một cuộc giao dịch, nhưng khác
là được diễn ra trong một tòa biệt thự trang hoàng của vịnh Ngân Sa,
cũng coi như là vụ làm ăn tốt. Rất lâu sau, Lam Tố Hinh mới gắng sức
trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi… có thể gặp người bệnh đó
trước không?”
Đó là một người như thế nào đây? Nếu là người có cơ thể và tâm hồn tàn tật như A Đống thì cô thực sự có chút sợ hãi.
Phu nhân đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, bà Chu nói vọng vào: “Phu nhân…”
Phu nhân vốn đang bình thản ngồi trên sofa, nhâm nhi chén trà, vừa
nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập của bà Chu thì đứng bật dậy, vội vàng xỏ
dép rồi nhanh chóng đi ra mở cửa, hỏi: “Có phải Hạo Đông lại làm sao rồi
không?”
“Vâng, phu nhân, Hạo Đông đột nhiên nổi giận đùng đùng, đập phá mọi thứ.”
Ngay sau đó, ở đầu bên kia hành lang trên tầng hai, không biết trong
căn phòng nào, bỗng vang lên tiếng đàn ông gào thét đau đớn, tiếp đó là
tiếng đổ vỡ của đồ vật làm bằng thủy tinh. Tiếng thét đó giống như một
con thú bị trọng thương đang lăn lộn, gầm rú vang vọng nơi rừng sâu
khiến Lam Tố Hinh bất giác cảm thấy sợ hãi.
Phu nhân lập tức chạy ra khỏi phòng, bà Chu cũng theo sau, họ quên
mất còn Lam Tố Hinh vẫn đang đứng đó. Cô vội vàng xách túi hành lý,
cuống quýt đi xuống lầu. Phòng khách lớn ở dưới lầu vô cùng tĩnh lặng,
hầu hết người hầu ở đây đã được đào tạo, không được truyền gọi thì không
lộ mặt. Cô rời khỏi căn phòng đó mà không gặp bất cứ trở ngại nào, dưới
ánh nắng chói chang như thiêu đốt bên ngoài sân, lớp mồ hôi lạnh trên
người ban nãy dần tan biến.
Quá đáng sợ! Giữa ban ngày ban mặt mà tiếng gào thét đó vẫn khiến
người ta sởn gai ốc, nếu nghe thấy lúc nửa đêm thì chắc chỉ còn nước vỡ
tim mà chết.
Trực giác mách bảo Lam Tố Hinh, chủ nhân của tiếng thét đó nhất định
là “bệnh nhân đặc biệt” mà phu nhân muốn thuê cô chăm sóc. Nếu cô đoán
không lầm thì người bệnh này chắc chắn bị thần kinh, hơn nữa, có thể là…
còn có chiều hướng bạo lực. Vị phu nhân kia còn muốn cô “cẩn thận, chu
đáo” chăm sóc anh ta, không được cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của anh ta,
vậy nếu anh ta muốn đánh cô, giết cô, cô cũng phải chấp nhận sao?
Tuy rất muốn học đại học nhưng Lam Tố Hinh không muốn dùng sinh mạng
để đánh đổi, sao cô dám ở bên một bệnh nhân đáng sợ như thế chứ? Rời
khỏi tòa biệt thự sang trọng ấy, cô đi bộ gần nửa giờ đồng hồ mới đến
được trạm xe buýt gần nhất, bắt xe quay lại trung tâm thành phố, tiếp
tục công cuộc tìm việc.
Thời điểm giữa trưa là lúc nóng nhất của một ngày mùa hạ. Lúc này
chẳng ai muốn đi ra ngoài đường, ánh nắng chiếu lên da thịt bỏng rát.
Lam Tố Hinh có thể chịu được nóng nhưng không thể chịu được cơn khát
đang hành hạ cổ họng. Nhưng những hai tệ một chai nước khoáng, nếu thêm
một tệ nữa là đủ để cô ăn một bát mỳ chay giá rẻ rồi, cô không nỡ bỏ phí
hai tệ này chút nào. Trên người cô bây giờ chẳng còn bao nhiêu tiền,
không thể tiêu bừa bãi được. Cô cố bước đi, đến khi nhìn thấy một ngân
hàng. Trong ngân hàng ắt sẽ có nước phục vụ khách, Tố Hinh nhanh chóng
bước vào, định bụng sẽ uống no bụng nước thì thôi. Xui xẻo sao, bình
nước tuy đầy ắp nhưng không có lấy một chiếc cốc giấy.
Làm sao đây? Có nước nhưng lại không thể uống, cổ họng cô bỏng rát
như bị lửa thiêu. Nếu đây là một nơi vắng vẻ thì cô còn có thể bỏ qua
liêm sỉ mà ngửa cổ tu vài hớp, nhưng giữa một nơi người ra người vào
nườm nượp như ngân hàng này thì… cô không thể mất hết tự trọng như vậy
được. Sau khi nhìn trái ngó phải, bỏ qua ánh mắt của người bảo vệ, từ
trong thùng rác ở góc tường, Lam Tố Hinh thò tay, nhặt một chiếc cốc
giấy đã sử dụng. Chẳng quan tâm mọi người sẽ nghĩ thế nào, cô không thể
chịu nổi cơn khát này nữa.
Chắc chiếc cốc giấy này đã được một cô gái thời thượng dùng, viền cốc
còn lưu lại dấu son màu hồng tím đang thịnh hành. Lam Tố Hinh lấy nửa
cốc nước tráng qua, sau đó uống liền một hơi tám cốc thì không thể uống
nổi nữa. Nhân viên bảo vệ kinh ngạc nhìn cô, không thốt nên lời.
Cuối cùng, Lam Tố Hinh rót thêm một cốc nước nữa rồi rời đi. Lúc đi
ngang qua nhân viên bảo vệ ấy, cô cố ý cúi gằm mặt, xấu hổ bước ra
ngoài. Ban nãy, vì cơn khát mà cô bất chấp tất cả, lúc này mới cảm thấy
hành động của mình thật chẳng ra sao. Nhưng cô không còn cách nào khác.
Cốc nước đó giống như dòng suối mát lành, nhờ có nó mà Lam Tố Hinh
mới đủ sức để tiếp tục độc hành giữa trời nắng chang chang, lúc nào khát
lắm, cô mới nhấp một ngụm nhỏ. Giống như cảm giác lê bước trên sa mạc,
mỗi ngụm nước đều quý báu vô cùng.
Đi đến mức sắp kiệt sức, cuối cùng cô cũng tìm được việc trong một
nhà hàng Trung Quốc, còn được bao ăn, ở. Đúng lúc đang bận rộn chuẩn bị
bữa tối cho thực khách, giám đốc nghe nói cô từng có kinh nghiệm phục vụ
quán ăn, liền nhận cô vào làm việc. Trong quán ăn nhanh trước đây, cô
chỉ phụ trách công việc bưng bê và nhận order của khách, nhưng ở nhà
hàng này, cô phải làm cả những việc như rửa rau, rửa bát, bưng bê, dọn
dẹp bàn, đi đưa hàng… Tất nhiên mới đến thì phải chấp nhận làm những
công việc giống tạp vụ, ai cũng có thể gọi cô đến, quát cô đi, bận bịu
đến độ quay như chong chóng.
Buổi tối sau khi tan làm, người cô mệt rũ.
Một người đồng nghiệp đưa cô đến phòng ở dành cho nhân viên của nhà
hàng. Căn phòng này rộng chừng mười mét vuông, bốn mặt tường vừa khéo kê
được bốn chiếc giường tầng, dành cho tám người ở. Người đông phòng nhỏ,
lại không có thiết bị thông gió. Hơn nữa, giờ đang là mùa hè, vừa bước
vào phòng, hơi người ngột ngạt xộc thẳng vào mũi. Lam Tố Hinh không kìm
được đưa tay bịt mũi, có người khinh bỉ bĩu môi. “Dào ơi, cô nhạy cảm
như vậy sao không đến biệt thự mà ở?”
Lam Tố Hinh lẳng lặng bỏ tay xuống.