Link Thuê Sách:
=>> Thuê Sách Đừng Vội Nói Lời Yêu (Tự Do Hành Tẩu) <<=

Giá bìa: 116,000 VNĐ
Giá thuê: 16.000 VNĐ (Giảm 86%)
Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu.
"Cô lại nổi điên đấy à?” Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi.
"Không dám.” Tô Lạc đáp.
"Tôi chỉ muốn cầu xin anh.”
"Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác.”
"Làm thế nào mới phải?” Tô Lạc hỏi.
"Lúc cầu xin tôi, phụ nữ thường cởi hết quần áo.” Ánh mắt Tiêu Kiến Thành lóe lên tia châm chọc.
Tim Tô Lạc đập thình thịch, cô cố gắng khống chế tâm trạng nhưng hơi thở vẫn trở nên dồn dập.
Tiêu Kiến Thành thấy vậy liền nói: "Dù cô xúc động nhưng nơi này không mấy thích hợp, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”
"Đồ vô liêm sỉ!” Chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tô Lạc. Cô mắng anh ta rồi quay người bỏ đi.
"Này... Cô chẳng có thành ý gì cả!” Tiêu Kiến Thành đi theo Tô Lạc.
"Đồ lưu manh!” Tô Lạc đáp một câu.
"Tôi cho cô hai sự lựa chọn.” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng. "Thứ nhất, ngày mai cô mang trả hết đồ cho tôi. Thứ hai, tối nay...
Sách Hay Cùng Thể Loại:
Tình Yêu Thứ Ba (Tự Do Hành Tẩu)

Giá bìa: 129,000 VNĐ
Giá thuê: 16.000 VNĐ (Giảm 88%)
Trích Đoạn:
Mỗi một câu chuyện đều bắt đầu từ một khởi đầu chưa kịp sắp xếp, khiến người ta trở tay không kịp. Lại giống như vận mệnh tự an bài, cô gặp anh một cách bị động như vậy. Từ khi bắt đầu đã định sẵn sẽ không cách nào ngừng lại…
“Tình yêu lãng mạn trên thế giới chỉ có hai loại, một là loại tình yêu trên phim, dù bực mình lắm vẫn có thể khiến em rơi nước mắt. Loại kia là tình yêu mà bản thân đang trải nghiệm, dù đối phương là con heo, em cũng có thể đau đớn tới mức mất ngủ cả đêm. Nhưng em cần phải biết, người khác thấy bộ dạng đau khổ vì tình của em sẽ chỉ cười thầm em là con ngốc. Không ai đồng tình, càng không ai chúc phúc cho em, mọi người chỉ đứng cạnh để xem kịch hay, bao gồm cả người đàn ông không yêu em.”
Tôi đứng trước giường bệnh của Trâu Nguyệt, oán hận nói ra những lời này, bởi vì nó lại cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng vào đêm valentine. Càng điên hơn là nó đã gửi vô số tin nhắn đầy ai oán cho gã đàn ông kia, ý đồ muốn để hắn nhìn thấy bộ dạng chết đẹp đẽ của mình, nhưng gã ta hoàn toàn không hồi âm. Cuối cùng vẫn là tôi, sau khi tăng ca về đến nhà vớt nó ra khỏi bồn nước, đưa tới bệnh viện.
Trâu Nguyệt nhắm mắt, lặng im không nói.
Sau khi yêu lãnh đạo trực tiếp của mình, nó thả hồn vía lên mây, hàng ngày nhìn ảnh hắn lẩm bẩm, mà đó chỉ là bức ảnh cắt từ tạp chí nội bộ của công ty. Trong ảnh, một người đàn ông mặc comple, gương mặt không rõ nét đang thân thiết bắt tay một loạt công nhân. Ban đầu tôi tưởng chỉ là thiếu nữ mơ mộng yêu đương, không ngờ lại làm ra chuyện vô cùng thê thảm thế này.
“Chị hỏi em, vì sao muốn chết?” Tôi bực mình nói.
Trâu Nguyệt nhắm chặt mắt, giọt lệ khẽ khàng chảy xuống.
“Em nói đi!” Tôi to tiếng.
Nó vẫn không mở miệng.
“Bỏ đi, bỏ đi.” Trâu Thiên đứng bên kéo tay áo tôi.
Tôi giật ra, hét to với nó: “Hai chị em chúng mày, không đứa nào khiến chị bớt lo, đều cút hết về quê cho chị!”
Trâu Thiên mặt mày nhăn nhó nói: “Chị, đừng hỏi nữa, để chị ấy nghỉ ngơi, bình tĩnh chút đi, trong lòng chị ấy chắc rất buồn rồi.”
“Nó bị điên! Yêu đơn phương thì có gì đáng thông cảm chứ? Có bản lĩnh đi giành bằng được gã kia đi, tự mình hại mình thì có gì là giỏi?”
Trâu Nguyệt đột nhiên trở mình trên giường hét lên với tôi: “Vậy chị có bản lĩnh thì đi giành anh rể về đi!”
Tôi bỗng sững người. Trâu Nguyệt khóc to ai oán: “Em bất lực, trong mắt anh ấy hoàn toàn không có em, em làm gì cũng vô dụng… vô dụng mà!”
Tôi ngơ ngác đứng trước giường con nhỏ ngu ngốc này, nhất thời không có gì để nói.
Đúng, tôi đã ly hôn. Chồng cũ yêu đồng nghiệp ngồi đối diện với anh ta, quỳ trước mặt khổ sở van nài tôi cho anh ta tự do, tôi cũng không níu giữ. Người đã thay lòng, liệu còn gì để nói đây?
“Đúng, chị vô dụng, thế nhưng chị cũng không tự làm tổn thương mình khiến người khác lo lắng.” Tôi quay người bỏ đi.
Trâu Thiên đi theo tôi ra khỏi phòng bệnh, đỡ lời cho con bé: “Chị, Tiểu Nguyệt chưa hiểu chuyện, chị đừng giận.”
Tôi xoay người nói: “Hôm nay em đừng đi học nữa, ở lại trông nom nó, tinh thần nó chưa ổn định, cần người ở bên chăm sóc. Nhớ kỹ, hai đứa nhất định không được cho mẹ biết việc này.”
Trâu Thiên vội vã gật đầu.
ThueSach.vn