Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

ThueSach.vn - Đen Trắng Chương 9 (Triêu Tiểu Thành)

ĐEN TRẮNG CHƯƠNG 9

Cuối năm, các cửa hàng đều đồng loạt giảm giá, kích cầu tiêu thụ, người mua hàng đông vui náo nức, cả thành phố như đắm chìm trong cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.

Trên một tuyến đường nào đó trong trung tâm thành phố, dòng người, dòng xe đông đúc ép chặt, đến nỗi con đường trở nên tắc nghẽn, tất cả những người điều khiển xe ô tô đành phải nhẫn nại nhích từng chút về phía trước với tốc độ chậm như sên bò. Lúc này, dù là loại xe thể thao cao cấp đến mấy cũng không thể chạy nhanh bằng một chú cún bông thỉnh thoảng lại chạy qua trên vỉa hè.

Chiếc Spyker C8 của Đường Dịch không may cũng nằm gọn trong đoạn tắc nghẽn đó.

Giơ tay lên xem đồng hồ, ngước nhìn về phía dòng xe dài ngoằng không điểm đích, các khớp ngón tay của Đường Dịch không kiềm chế được kêu lên răng rắc trên vô lăng.

Trong mắt người đàn ông này hằn lên những tia tức tối: “Tô Tiểu Miêu, khi nào về tôi sẽ thanh toán cô…”

Không sai, rõ ràng hôm nay đi đến nhà người ta làm khách, giờ lại phải chịu cảnh tắc đường trên phố, tất cả đều do một tay Tô Tiểu Miêu sai khiến. Trên thế gian này, e rằng không thể tìm được người nào có da mặt dày hơn Tô Tiểu Miêu, mời người ta tới dùng bữa mà ngay cả thực phẩm cũng yêu cầu khách đi mua.

Chuyện này phải nói bắt đầu từ một giờ đồng hồ trước.

Đường Dịch vừa đưa Kỷ Dĩ Ninh đến cửa nhà Đường Kình, vừa xuống xe, liền nghe thấy Tô Tiểu Miêu vừa cầm một chiếc thìa to vừa chạy ra ngoài, hét toáng lên: “Ôi chao, không xong rồi, không xong rồi! Rau hôm nay không đủ, anh Dịch giúp em đi mua rau được không?”

Đường Dịch từ nhỏ đã quen được người khác phục vụ, giao dịch thường ngày đều là các loại sản phẩm cao cấp khác nhau, đã từng mua rất nhiều thứ nhưng chưa từng mua rau. Vừa nghe thấy cô ấy yêu cầu anh đi mua rau, lập tức toàn thân cảm thấy khác lạ. Một câu từ chối “không đi” đang định buột ra khỏi miệng, Đường Kình đã xuất hiện, nhướn mày với anh, nói: “Anh lại đây một chút.”

Có bản lĩnh đấy, lại còn dám ra điều kiện với anh nữa?

Đường Dịch nhất thời hứng chí, chậm rãi rảo từng bước lại gần.

Khi hai anh em nói chuyện với nhau, mọi từ ngữ xã giao, khách sáo đều được tỉnh lược hết, Đường Kình đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nói đi, muốn như thế nào thì anh mới chịu đi mua rau?” Anh và Tiểu Miêu đều không đi được, Đường Kình rầu rĩ phát hiện ra, người nhàn rỗi có thể sai khiến được, chỉ có vị đại thiếu gia này…

Hóa ra là vậy…

Đường Dịch xoa xoa cằm, mặc dù anh không hề có hứng thú với việc mua rau, nhưng lại vô cùng hứng thú với việc ức hiếp Đường Kình. Vậy là, Dịch thiếu gia của chúng ta cười hì hì nói: “Vậy còn cần phải xem thành ý của Đường Kình như thế nào…”

Đúng như dự liệu.

Đường Kình giơ một ngón tay lên, sắc mặt không chút biểu cảm: “Một trăm vạn, trả tiền mặt, thanh toán một lần.”

“Năm trăm vạn.”

Cút! Sao anh không đi ăn cướp chứ!

“Hai trăm vạn!”

“Bốn trăm vạn.”

“Ba trăm vạn! Mức cuối cùng rồi!”

“Giao dịch thành công.”

Hai người đàn ông sóng đôi như không có chuyện gì xảy ra, bước ra ngoài, Đường Dịch ôm eo Kỷ Dĩ Ninh, quay người bước đi.

“Đi, đi mua rau với anh.”

Phía bên kia, Tô Tiểu Miêu ôm chặt lấy Đường Kình: “Anh yêu! Anh quả thật lợi hại! Anh dùng cách gì mà khiến anh ấy nhận lời vậy hả?”

Đường Kình không trả lời, mỉm cười dịu dàng: “Sau này, những chuyện như đi mua rau, để anh làm là được rồi…”

Tiểu Miêu đang rất phấn khởi: “Không được! Phải để Đường Dịch đi mua mới đã!”

Trái tim của Đường Kình đang rỉ máu. Tiểu thư, cảm giác đã đời này anh lại không thể cho em chơi tới vài lần đâu nhé. Để khiến vị đại thiếu gia này đi mua rau, cái giá phải trả rất lớn, hơn một nửa số tiền mồ hôi xương máu kiếm được trong một tháng đã lọt vào tay của nhà tư bản kia như vậy đấy…

Vậy là, chính vì thế, Đường Dịch và Kỷ Dĩ Ninh bị tắc nghẽn trong dòng người xe đông đúc trên đường phố này.

Đường Dịch đã thầm băm vằm Đường Kình và Tô Tiểu Miêu mấy trăm lần trong lòng, sớm biết đi mua rau phiền phức như thế này, có cho anh ba nghìn vạn cũng đừng mong anh nhận lời.

Chậm rãi dịch chuyển rồi lại dịch chuyển, cuối cùng cũng thoát ra khỏi tuyến đường đó.

Kỷ Dĩ Ninh không hay ra ngoài, lại không hề quen thuộc với thành phố này, đừng nói đến chuyện đường sá giao thông, cô đương nhiên không phát hiện ra đã có vấn đề gì. Cho tới khi xe đã chạy được khoảng mười phút, Đường Dịch bỗng nhiên đánh mạnh tay lái, cho xe dừng lại ở bên đường.

“Em ngồi trong xe đợi anh.” Nói xong câu đó, anh liền cởi dây an toàn, bước xuống xe.

Kỷ Dĩ Ninh: “…”

Cô nhìn anh bước tới bên đường, dừng lại trước một quầy bán sách báo, trò chuyện với bà chủ cửa hàng vài câu, sau đó trả tiền, cầm một quyển sách quay trở lại xe.

Mở cửa xe, Đường Dịch bước vào trong, tiện tay ném quyển tạp chí trên tay sang một góc. Kỷ Dĩ Ninh cúi đầu nhìn, là tạp chí hoạt hình, bên ngoài bìa là một vài nhân vật hoạt hình Lolita trong trang phục người giúp việc đang nhìn Đường Dịch với nụ cười rạng rỡ.

Kỷ Dĩ Ninh: “…”

Điều này… điều này quả không phải là phong cách của Đường Dịch mà…

Đường Dịch liếc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt chăm chú quan sát đầy vẻ khó hiểu của Kỷ Dĩ Ninh qua gương chiếu hậu, anh cảm thấy rất lạ: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”

“A…” Kỷ Dĩ Ninh có chút xấu hổ, cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Sống chung với anh lâu như vậy rồi, mà không biết hóa ra anh lại có sở thích này…”

Game thủ nghiện chơi game gì gì đó, nếu liên hệ nó với hai chữ Đường Dịch, đối với cô mà nói, lực tác động quả thực không nhỏ…

Đường Dịch nhíu mày lại.

Thế nào gọi là “sở thích này”? Nghe… sao lại kỳ lạ như vậy?

Đường Dịch nheo mắt: “Kỷ Dĩ Ninh, đầu óc em đang nghĩ gì vậy?”

“…” Không nói, dù có bị đánh chết cô cũng không nói.

Đường Dịch không vội, thong dong giải thích: “Nói cho em biết nhé, ban nãy là anh đi hỏi đường đấy.”

Lúc này Kỷ Dĩ Ninh mới vỡ lẽ, “Hỏi đường? Tại sao phải hỏi đường?”

Đường Dịch nói một cách tự nhiên: “Anh không biết đường.”

Kỷ Dĩ Ninh toát mồ hôi hột, quay đầu nhìn anh giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.

“Vậy mà anh còn lái xe?” Anh bạn, anh không biết đường, chúng ta sẽ đi đâu đây?

“Anh không biết đường, chứ không phải là không biết lái xe.”

“…”

Đường Dịch chỉ vào tờ tạp chí hoạt hình ban nãy: “Hỏi người bán hàng sách báo nên để tỏ lòng cảm ơn, anh tiện thể mua giúp ấy mà.”

Ồ, hóa ra là vậy…

Kỷ Dĩ Ninh rầu rĩ nhìn anh: “Ban nãy đáng lẽ phải hỏi Tiểu Miêu, sao ban nãy anh không hỏi Tiểu Miêu?”

Đường Dịch “hừ” một tiếng đầy khinh bỉ.

Hỏi cô ấy? Đùa gì vậy! Đường đường là Dịch thiếu gia, ngay cả việc mua rau cũng không biết, nếu bị Tô Tiểu Miêu biết được chẳng phải sẽ bị con yêu tinh đáng ghét đó cười nhạo hay sao!

Nghĩ một lát, Đường Dịch lôi điện thoại di động ra.

“Anh định làm gì vậy?”

“Gọi cho Khiêm Nhân.”

Anh bấm số, giọng điệu chậm rãi: “Siêu thị gần nhất cách đây một quãng đường, chi bằng đến nơi có liên quan với nhà họ Đường, sẽ tương đối quen thuộc và cũng thuận tiện hơn.”

Kỷ Dĩ Ninh gật gật đầu: “Như vậy cũng được.”

Vừa tán đồng với suy nghĩ đó của anh, cô liền thấy động tác của Đường Dịch bỗng nhiên dừng lại một chút.

Kỷ Dĩ Ninh nghi hoặc nói: “Sao thế?”

“Anh quên mang theo một thứ.”

Kỷ Dĩ Ninh vội vàng nói: “Quên mang tiền ư? Không sao, trong túi em có tiền.”

“Không phải là tiền.” Giọng nói uể oải chậm rãi của Đường Dịch lại một lần nữa vang lên: “Hôm nay quên không mang theo súng bên người.”

Kỷ Dĩ Ninh: “…”

Anh bạn, anh có chắc tâm trạng này của anh là đang đi mua rau không?

Đường Dịch đưa tay vân vê cằm, thái độ có chút không thoải mái: “Người ở trong siêu thị quá đông, anh không quen. Thôi được rồi, bảo Khiêm Nhân đuổi hết mọi người trong siêu thị ra ngoài, không được gây phiền hà cho chúng ta đi vào lấy hàng.”

Kỷ Dĩ Ninh lập tức giật phắt chiếc điện thoại di động trong tay anh, cả người cô đã bị người đàn ông ngoài hành tinh này làm cho rầu rĩ hết rồi.

“Này, chúng ta đi mua rau, không phải là đi ăn cướp…”